Cho đến khi cái tên “Yến Thiếu Ngu” vang lên, Cố Nguyệt Hoài mới chợt bừng tỉnh khỏi mạch suy tư. Cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía lễ đài.
Cô ngẩng đầu.
Trước mắt cô, Yến Thiếu Ngu đã bước ra khỏi hàng ngũ, tiến thẳng về phía lễ đài. Bộ quân phục dã chiến được ủi thẳng tắp, từng đường may đều khớp với tư thế hiên ngang của anh. Dáng người cao lớn, vai mang trách nhiệm với tổ quốc , với nhân dân , bước chân nặng nhưng dứt khoát – như từng bước đều dẫm lên địa hình gập ghềnh của chiến trường, như mang theo cả âm vang của những trận đánh nơi tiền tuyến.
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ dõi theo, ánh mắt không mang màu sắc của một người phụ nữ đơn thuần nhìn người đàn ông mình thương yêu, mà là ánh mắt của một quân nhân. Trong ánh mắt ấy có tự hào, có khâm phục, và còn có một phần ký thác – rằng người ấy xứng đáng với mọi vinh quang.
Từ trên lễ đài, giọng nói của Từ Xuyên Cốc trầm hùng, vang vọng giữa sân chào cờ:
“Căn cứ theo quyết định của Quân ủy Trung ương, nay trao quân hàm Thiếu tá cho đồng chí Yến Thiếu Ngu – vì đã lập công xuất sắc trong chiến dịch Tây Nam. Đồng chí có công phát hiện sớm cứ điểm then chốt của địch, chủ động tổ chức lực lượng đánh chiếm, từ đó giữ vững tuyến phòng ngự trọng yếu, bảo toàn lực lượng chủ lực.”
Lời tuyên đọc dứt khoát, từng chữ như đinh đóng cột, mỗi âm tiết đều chứa đựng sức nặng của m.á.u xương đồng đội, của chiến công giành lấy từ hiểm nguy sống còn.
Khi Từ Xuyên Cốc bước đến trước mặt Yến Thiếu Ngu, cả khoảng sân như ngưng đọng. Đôi mắt vị tư lệnh không còn đơn thuần là ánh nhìn cấp trên dành cho cấp dưới, mà là sự giao phó, là niềm tin cậy của một thế hệ cũ – truyền lại cho thế hệ tiếp bước con đường “sống vì tổ quốc, c.h.ế.t không uổng phí”.
Ông không vội. Mỗi động tác đều đúng điều lệnh, mang theo sự chuẩn mực của một nghi lễ quân đội. Đôi tay đã từng nắm chắc bản đồ tác chiến, từng đưa ra mệnh lệnh sống c.h.ế.t trong thời khắc ngặt nghèo – nay lại nâng niu cài tấm tư lịch chương lên vai trái người sĩ quan trẻ. Một hành động tưởng chừng đơn giản – nhưng đối với người lính – đó là khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm, là minh chứng cho những năm tháng không cúi đầu trước lửa đạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2168.html.]
Từ giây phút ấy, cầu vai không còn là một phần của quân phục – mà là gánh nặng của niềm tin, là lời răn nhắc khắc sâu giữa đời binh: đã khoác áo lính thì không được thoái lui, đã mang quân hàm thì phải dám đứng đầu gió bão.
Từ Xuyên Cốc lại nói:
“Mong đồng chí Yến Thiếu Ngu, từ nay về sau – quân hàm đặt lên vai, trách nhiệm nặng như núi. Đây không chỉ là vinh dự cá nhân mà còn là sự ủy thác của nhân dân và Tổ quốc. Trước mặt đồng đội, phải làm gương. Trước hiểm nguy, phải dám đi đầu. Trước gian khổ, không được lùi.”
Nga
Tiếng gió lật cờ, nắng hắt xuống nền xi măng, đổ dài cái bóng hiên ngang của người sĩ quan trẻ. Yến Thiếu Ngu nhấc tay phải, nắm chặt thành quyền, dứt khoát đưa lên ngang thái dương – tay nghiêm, vai thẳng, ánh mắt như lưỡi d.a.o sáng quắc dưới nắng trời.
Môi anh mím chặt, từng câu từng chữ được bật ra từ ngực, vang lên như tiếng trống dồn dập trong lòng mỗi người lính:
“Tôi – Yến Thiếu Ngu – xin thề: tuyệt đối trung thành với tổ quốc, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của tổ chức, chấp hành nghiêm điều lệnh quân đội, giữ vững kỷ cương, đạo đức người lính cách mạng! Không ngại gian khổ, không sợ hy sinh, lấy nhân dân làm gốc, lấy chiến thắng làm mục tiêu. Vì tổ quốc, vì độc lập dân tộc – quyết không lùi bước, dù phải hy sinh tính mạng!”
Lời thề vừa dứt, cả sân chào cờ chìm trong tĩnh lặng. Không một ai lên tiếng. Chỉ còn tiếng gió phất qua những hàng cây bạch đàn ven sân, tiếng cờ vẫy phần phật – như khúc tráng ca không lời, nhuốm hồn dân tộc, chan chứa m.á.u và nước mắt của biết bao thế hệ.
Giữa cảnh tượng ấy, Yến Thiếu Ngu như một cột cờ sống – đứng sừng sững, bất động, đầy khí phách. Trong biển người khoác sắc phục, anh như ngọn cờ đầu – không ngả trước cuồng phong, không gục giữa lửa đạn, là biểu tượng cho lý tưởng kiên định và lòng trung trinh không thể lay chuyển.
Từ xa, giữa hàng ngũ quân y, Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt nhưng đầy tự hào. Cô biết rõ – để có được giây phút hôm nay, Yến Thiếu Ngu đã phải trải qua những gì.
Giây phút ấy, không chỉ là nghi lễ thăng quân hàm. Đó là sự xác lập của một thế hệ chiến sĩ mới, tiếp nối truyền thống “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Và trong lòng mỗi người lính đang đứng ở đó đều hiểu rõ: đây là hình mẫu mà họ phải noi theo, là cột mốc để họ cố gắng chạm tới.