Một lát sau, cô đi xuống, bộ quân phục chỉnh tề ôm sát vóc dáng cao gầy nhưng mạnh mẽ, khiến từng bước đi của cô mang theo khí chất trầm ổn, nghiêm cẩn, đầy vẻ cương nghị đặc thù của người lính.
Vừa ngước mắt nhìn, cô lập tức bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng pha lẫn tán thưởng từ phía Lý Tùng Tùng và chị dâu Thành.
Chị dâu Thành là người phản ứng đầu tiên, không giấu nổi sự xúc động, liền bước nhanh lên trước, giọng đầy chân thành:
“Em dâu à, bộ quân phục này như là may riêng cho em vậy đó! Mặc vào rồi, đúng thật là oai phong, khiến người ta nhìn mà tự hào. Làm vẻ vang cho nữ đồng chí chúng ta đó!”
Cố Nguyệt Hoài hơi nhếch môi, ánh mắt lấp lánh một tia sáng dịu. Cô không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, lấy im lặng làm đáp, cử chỉ thản nhiên mà đầy tự tin. Cùng chị dâu Thành trò chuyện vài câu xã giao, rồi cô liền theo Lý Tùng Tùng rời bước đến nhà ăn dùng bữa trưa.
Cơm nước xong, dưới sự hướng dẫn của Lý Tùng Tùng, Cố Nguyệt Hoài được đưa đến khu sân lớn nơi sẽ cử hành nghi thức trao quân hàm và huân chương quân công.
Nga
Toàn bộ sân trống từ sáng sớm đã được vệ binh dọn dẹp sạch sẽ, cờ đỏ tung bay trong gió, tiếng loa truyền thanh thỉnh thoảng phát ra âm thanh thử sóng. Các đơn vị theo thứ tự biên chế đã tập hợp thành hàng ngũ chỉnh tề. Vai áo cọ vai áo, hàng lối thẳng tắp như lưỡi d.a.o thép. Những người lính trong quân phục rằn ri sắc lạnh, ánh mắt mang theo tinh thần phấn chấn mà kiên định, thể hiện rõ tư thế sẵn sàng cho một nghi lễ mang tính biểu tượng thiêng liêng của quân đội.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ đảo qua từng hàng người, cuối cùng dừng lại tại đội hình dẫn đầu, đơn vị 168. Đứng đầu hàng ngũ ấy không ai khác, chính là Yến Thiếu Ngu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2167.html.]
Cố Nguyệt Hoài được Lý Tùng Tùng dẫn tới khu vực dành cho đội ngũ quân y. Mặc dù cô cao đến một mét bảy, nhưng khi đứng trong hàng ngũ những quân y trông vẫn có vẻ nhỏ xinh.
Các quân y ở đây đa phần là cựu binh từ tiền tuyến trở về, từng cầm m.á.u cho đồng đội giữa lằn ranh tử sinh, từng ôm lấy cơ thể lạnh ngắt mà nước mắt không rơi. Họ nhìn cô ánh mắt đều mang theo chút tán thưởng lẫn cảm kích, nụ cười chân thành, như đồng đội nhìn một người nhà.
Nghi lễ bắt đầu đúng theo hiệu lệnh giờ quân sự. Khi tiếng còi hiệu vang lên, sân lớn lập tức chìm vào tĩnh lặng. Mỗi người lính đứng nghiêm, mắt hướng lễ đài.
Từ Xuyên Cốc bước lên trên lễ đài, chậm rãi kể tóm tắt lại những sự kiện then chốt trong chiến dịch vừa qua – từ việc những chiến sĩ đơn vị 168 phát hiện hoả lực của kẻ địch phần lớn hướng về phía mình , liền nhanh chóng tổ chức rút khỏi tiền tuyến tiến hành nghi binh, dẫn dụ, kéo giãn tuyến b.ắ.n của địch về hướng Lăng Xuyên Nham, đến việc trong lúc vô tình phát hiện cùng đánh chiếm thành công pháo đài quân sự ngầm hiện đại của M quốc, nhờ đó đã phá vỡ ý đồ địch muốn chiếm lĩnh tuyến phòng ngự chủ lực – một đòn quyết định làm thay đổi cục diện chiến trường.
Càng kể, giọng ông càng trầm lại, khi bước sang phần tưởng niệm những chiến sĩ đã hi sinh trong chiến dịch. Những cái tên được xướng lên từng người một, kèm theo quân hàm, đơn vị, và ngày tháng hi sinh. Giọng nói vốn rắn rỏi của Từ Xuyên Cốc cũng vì thế mà trĩu nặng, từng chữ như mang theo ngàn cân đau thương.
Khi cái tên “Vương Hâm” vang lên trong danh sách, trái tim Cố Nguyệt Hoài khẽ siết lại. Hình ảnh người chiến sĩ trẻ tuổi hiện về trong tâm trí. Anh đã không còn, nhưng cái tên ấy vẫn sẽ sống mãi trong ký ức của những người đồng đội từng sát cánh.
Sau phần tưởng niệm, nghi lễ bước vào giai đoạn chính thức: tuyên dương và trao quân hàm, huân chương cho các chiến sĩ có công trạng đặc biệt trong chiến dịch.
Mở đầu danh sách là những liệt sĩ – những người đã ngã xuống nhưng tên tuổi họ sẽ được khắc ghi trong sổ vàng quân đội, vĩnh viễn là biểu tượng của sự cống hiến và hi sinh cao cả. Tổ quốc không quên họ. Đồng đội không quên họ. Gia đình họ sẽ được Nhà nước an bài, và danh dự họ để lại – sẽ trở thành phần bất diệt trong vinh quang của quân đội nhân dân.
Thời gian trôi qua trong sự tĩnh lặng trang nghiêm. Không ai lên tiếng. Không tiếng động thừa. Chỉ có sự tôn kính, lòng tri ân và sự lặng im – thứ ngôn ngữ thiêng liêng nhất giữa những người lính từng đi qua sống chết.