Mạnh Hổ trầm mặc một hồi, đôi mắt vốn lúc nào cũng sáng rực tinh quái nay thoáng tối lại. Anh ta thấp giọng nói, giọng nói có chút khàn khàn:
“Chiến hữu là chiến hữu, tình nghĩa không đem ra cân đo đong đếm. Nhưng ân cứu mạng… dù nói thế nào, cũng phải ghi lòng tạc dạ. Không chỉ vì chúng ta, mà còn vì Vương Hâm.”
Tên ấy vừa được thốt ra, bầu không khí quanh bàn cơm bỗng chốc như đặc quánh lại, nặng trĩu đến nghẹt thở.
Không ai lên tiếng.
Không phải do lảng tránh, cũng chẳng phải do ngại ngần — mà vì nỗi đau vẫn còn âm ỉ chưa kịp lên da non. Sự mất mát ấy vẫn còn rỉ m.á.u trong lòng mỗi người.
Như có sự ngầm hiểu, cả bàn ăn cùng lúc đưa tay nâng chén nước – không ai hô khẩu lệnh, cũng chẳng cần cái gật đầu ra hiệu. Họ im lặng, đồng loạt cúi đầu, chén nước nguội trong tay thay cho rượu trắng, lặng lẽ kính một người không còn nữa.
Vương Hâm – người chiến sĩ trẻ đã âm thầm rời đi, lấy thân mình mở một đường m.á.u cho đồng đội trở về. Người anh em ấy, người đồng đội ấy – không cần được khắc tên trên bia đá, bởi anh ấy vẫn còn sống – sống trong tim mỗi người nơi đây, sống trong từng bước chân hành quân, từng tiếng còi huấn luyện, từng giấc mơ chập chờn khói s.ú.n.g giữa đêm khuya.
Hồi lâu sau, từng chén nước được đặt xuống bàn, đôi mắt dẫu đã cố ghìm nén vẫn hoe đỏ. Mãi đến lúc đó, bầu không khí mới dần thả lỏng, như một nắm dây thần kinh căng chặt vừa được buông ra.
Mạnh Hổ là người phóng khoáng, trời sinh không quen giấu nỗi buồn quá lâu. Anh gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng, nhai lấy lệ rồi bỗng nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói với vẻ thần bí, ánh mắt lập tức sáng lên:
“Này, mấy anh nghe chưa? Đơn vị 168 mình chiến công nổi bật, nghe đâu cấp trên đang xem xét chọn ra một bộ phận để đưa vào huấn luyện đặc biệt! Tuyệt mật. Có thể trở thành đội mũi nhọn tiên phong của Z quốc!”
Nói tới đây, mắt anh ta sáng rực, ánh lên nét hưng phấn khó che giấu.
Nga
Nhưng thực ra chuyện này anh ta cũng không nắm chắc, chỉ là nghe được từ trong miệng người khác vài câu.
Cố Nguyệt Hoài khẽ sững người, ánh mắt vô thức nghiêng về phía Yến Thiếu Ngu, đáy mắt thoáng hiện một tia trầm ngâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2164.html.]
Chuyện này cô thật sự chưa từng nghe nhắc đến.
Hơn nữa, với tính chất nghiêm mật và hệ trọng của việc tổ chức một đơn vị mũi nhọn, nếu thực sự đã có kế hoạch, thì trong bữa cơm hôm nay Từ Xuyên Cốc tuyệt đối không thể giữ im lặng. Mà nếu ông im lặng, nghĩa là – chưa có gì chắc chắn.
Thế nhưng, nếu như thực sự có thể tách ra một phân đội, thành lập lực lượng tinh nhuệ đặc biệt – đó không chỉ là cơ hội, mà là một bước tiến chiến lược.
Nếu đúng là đơn vị 168 được chọn, vậy thì người cầm đầu huấn luyện, người đảm nhiệm điều phối và kết nối – nhất định là Thiếu Ngu.
Quan trọng nhất chính là các chiến sĩ đơn vị 168 đều đã từng cùng Yến Thiếu Ngu vượt núi băng rừng, xông pha qua mưa b.o.m bão đạn. Tình cảm giữa họ không phải thứ có thể dùng huân chương hay khẩu hiệu để thay thế – mà là thứ cảm tình được đúc nên từ lửa đạn, từ m.á.u xương, từ từng trận sống c.h.ế.t giành giật với tử thần. Nó chân thành như lòng trung thành nơi quân ngũ, mà cũng sắc bén như lưỡi lê cài bên sườn áo.
Nếu nắm được cổ lực lượng ấy, giữ vững trong tay như nắm chặt chuôi đao, thì không chỉ là một nhóm chiến sĩ thiện chiến – mà là một nhánh binh lực trung thành tuyệt đối, có thể yên tâm phái ra nơi tiền tuyến mà không lo phản trắc, cũng là lá chắn kiên cố nhất khi bước vào cục diện phức tạp hậu chiến.
Về lâu dài, nếu chiến sự có biến động, hay nếu cục diện cần tái sắp xếp – việc có một lực lượng cốt cán như thế trong tay, chính là mấu chốt để khống chế thế cờ.
Hạ Lam Chương ngồi kế bên Mạnh Hổ, nghe Manh Hổ nói, liền chau mày lại, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần nghiêm nghị nhắc nhở:
“Lời như thế... không nên nói lung tung.”
Mạnh Hổ nghe vậy thì có chút không phục. Anh ta hạ giọng nhưng vẫn không giấu được sự kích động nơi đáy mắt:
“Sao lại là nói lung tung được? Cậu thử nghĩ mà xem – đơn vị 168 chúng ta là đánh thật lập công thật, không phải loại thành tích tô vẽ trên giấy! Lần này có thể nguyên vẹn trở về đều là do bản thân chúng ta dùng liều mạng chiến đấu , lại liều mạng cầm cự, từng người đều biết nghe lệnh, phối hợp ăn ý. Đội trưởng lãnh đạo tốt, binh sĩ lại trung thành, kỷ luật không chê vào đâu được. Nếu có thể tách ra huấn luyện đặc biệt, chẳng phải là chuyện tốt sao? Càng huấn luyện tinh nhuệ, càng có cơ hội rèn giũa, sau này ra trận còn không phải mũi nhọn chủ lực à?”
Yến Thiếu Ngu vẫn im lặng, trong tay vẫn không ngừng lột tôm, lột xong lại bỏ vào bát của Cố Nguyệt Hoài.