Dưới ánh đèn lồng đỏ rực được treo cao bên ngoài nhà ăn lớn của đại đội, biểu ngữ mừng thắng trận kéo căng giữa hai cột cờ, sắc đỏ tươi tắn hòa quyện cùng sắc cờ hoa rực rỡ khiến khung cảnh trở nên phấn chấn như dịp lễ lớn. Bầu không khí náo nức mang theo hơi thở chiến thắng lan khắp doanh trại, đâu đó có tiếng cười nói râm ran vọng lại, như xua tan mọi vất vả mỏi mệt của những ngày b.o.m đạn.
Gió chiều khẽ lướt qua, mang theo mùi cơm nóng và hương thơm của món rau luộc, canh dưa, thịt xào… từng mùi hương ấy, thân thuộc đến nao lòng, khiến bụng dạ đã réo gọi từ chiều sớm nay lại càng thêm cồn cào.
Chị dâu Thành bước chậm lại, đôi mắt đảo qua từng tốp bộ đội trẻ tuổi trong quân phục chỉnh tề, lưng thẳng tắp, gương mặt rạng rỡ tinh anh. Dù không phải chưa từng tới nhà ăn, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy được tham dự một bữa cơm tập thể có quy mô lớn đến thế, là dịp hội quân sau chiến trận, lại còn là nơi tập trung đủ mặt những người có công trạng nổi bật.
Sự đông đúc và quy củ của khung cảnh khiến chị dâu Thành không khỏi khẩn trương. Một tay vô thức siết nhẹ lấy cánh tay Cố Nguyệt Hoài bên cạnh, tay còn lại thì khẽ đưa lên vén mái tóc loà xoà qua tai, mong tìm chút trấn tĩnh.
Vừa bước vào trong thực đường, hai người lập tức bị không khí ấm áp mà rộn ràng cuốn lấy. Ánh sáng trắng của dãy đèn trần hắt xuống, đổ bóng lung linh lên từng dãy bàn ghế được xếp ngay ngắn. Tiếng bát đũa va vào nhau lanh canh, tiếng trò chuyện xen lẫn tiếng cười râm ran không dứt. Quân nhân đã ngồi gần kín các dãy bàn, ai nấy đều gọn gàng sạch sẽ, khí thế bừng bừng, gương mặt sáng rỡ tinh thần, như thể chính mình vừa góp công vào chiến thắng toàn cục.
Ngay giây phút ấy, mắt chị dâu Thành sáng bừng, cô ấy hớn hở gân cổ lên gọi , giọng trong trẻo mà vang dội át cả tiếng người chung quanh:
"Lão Thành!"
Thành Cương vừa nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn ra, thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười. Anh ta quay sang nói với người bên cạnh vài câu, sau đó nhanh chóng bước về phía vợ, vừa đi vừa nở nụ cười chân chất.
Nga
“Anh vừa tính làm xong việc là về đón em, ai ngờ em lại tự tới trước!” Thành Cương vừa nói vừa cầm lấy tay vợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2161.html.]
Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy người đứng bên cạnh vợ, sắc mặt anh ấy liền hơi thu lại, thần sắc cũng nghiêm chỉnh hơn vài phần, khách khách khí khí hô một tiếng :"Cố quân y."
Khi còn ở tiền tuyến, anh ta chưa từng bị thương, cho nên thực tế tuy Cố quân y ở tiền tuyến một tháng, kỳ thật cùng anh ta cũng không có giao thoa gì, nhưng trong hàng ngũ binh lính, tên tuổi của cô đã sớm vang dội khắp chiến khu. Không chỉ vì cô là nữ quân y hiếm hoi giữa chốn chiến trường, mà còn bởi y thuật của cô không ai không phục. Nhiều chiến sĩ cận kề lằn ranh sinh tử đã được cô kịp thời cứu chữa, bản lĩnh và thái độ công tác của cô thậm chí còn khiến những tay lính cứng đầu nhất cũng phải nể phục.
Là lính, ai chẳng từng chạm mặt sinh tử? Bởi vậy, so với bất kỳ ai, họ càng hiểu rõ giá trị của một quân y.
Huống hồ ... nam nhân của Cố quân y lại chính là Yến Thiếu Ngu.
Mặc dù chưa có thông cáo chính thức nào được đưa ra, nhưng binh lính vốn rất mẫn cảm với cục diện và hậu phương chính trị, cho nên trong lòng ai cũng đều ngầm hiểu: trong trận chiến vừa rồi, công đầu không ai khác ngoài đội trưởng đơn vị 168 – Yến Thiếu Ngu. Đội trưởng Yến Thiếu Ngu , tuy chỉ mới là một tân binh nhập ngũ chưa lâu, nhưng năng lực của anh thì không ai dám phủ nhận. Chiến thuật linh hoạt, gan dạ xông pha, dám nghĩ dám làm, xử lý tình huống gọn gàng – mấy ai được như vậy? Lúc này đây, dánh sách thăng quân hàm chắc chắn sẽ có tên Yến Thiếu Ngu.
Người lính, bản tính là trọng kẻ mạnh, phục người giỏi. Kẻ nào có bản lĩnh, tự khắc sẽ được cả đội ngũ kính trọng. Mà Yến Thiếu Ngu – hiện tại chính là miếng “hương bánh trái” trong mắt mọi người. Không chỉ thực lực có thừa, mà tiền đồ cũng sáng lạn. Với đà phát triển này, đoán không chừng vài năm nữa, anh sẽ có thể chen chân vào hàng ngũ chỉ huy, nắm giữ cả một đại đội trong tay cũng chẳng phải là chuyện xa vời.
Thành Cương càng nghĩ càng cảm thấy, lúc này đây kết thiện duyên với hai người họ chính là trăm lợi mà không có một hại. Đời mà, phía trước còn dài, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có một mối quan hệ vững chắc với người có năng lực, có tương lai, không chỉ là lợi cho bản thân, mà còn có thể giúp đỡ cả gia đình nếu mai sau có biến động.