Buổi chiều, Yến Thiếu Ngu bị triệu hồi về đơn vị, Cố Nguyệt Hoài một mình quay lại khách sạn quân khu. Căn phòng cô được phân lần này, trùng hợp vẫn là căn phòng cũ.
Gần ba mươi ngày chôn chân nơi tiền tuyến, điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, mỗi bữa cơm nuốt vội dưới ánh đèn mờ vàng, mỗi giấc ngủ đều không tròn vì tiếng còi báo động, bóng thương binh nhập trạm liên miên… Trong suốt thời gian đó, cô chưa từng rời chiến tuyến nửa bước.
Lúc này đây, khi lưng vừa áp xuống đệm giường, cả người như rũ xuống, dường như bao mệt nhọc tích tụ trong những ngày đêm trực chờ mới có dịp trút ra. Ý thức chùng xuống trong khoảnh khắc, cô chìm ngay vào một giấc ngủ sâu.
Khi cô tỉnh lại, sắc trời đã sẫm. Ánh đèn từ tầng dưới hắt lên hành lang, chiếu lên những vệt bóng đổ dài. Cô rửa mặt qua loa, chỉnh trang, rồi xuống lầu.
Vừa đặt chân tới chiếu nghỉ tầng dưới, một giọng nữ quen thuộc bất chợt vang lên phía trước, pha lẫn sự kích động khó kìm nén:
“Em dâu Cố!”
Một bóng người lao tới như cơn gió, vội vã nắm lấy tay cô, nét mặt rạng rỡ nhưng giọng nói lại run rẩy vì xúc động:
“Em dâu à, em xuất hiện ở đây có nghĩa là nam nhân nhà em cũng đã trở lại rồi phải không? Không bị thương chứ? Không có chuyện gì chứ?”
Cô ấy vẫn nhớ rõ lần trước nắm c.h.ặ.t t.a.y cô gái nhỏ trước mắt mà khóc lóc kể lể chuyện chồng mình đi nhận nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm. Hơn nửa năm trôi qua , giờ đây hai người gặp lại, các nam nhân cũng đều đã thắng trận bình an trở về, thật sự là quá may mắn.
Cố Nguyệt Hoài khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu nói:
“Không có chuyện gì cả, đều bình an trở về rồi.”
“Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi.” Chị dâu Thành nghe vậy, cười đến cong cả đuôi mắt.
Sau khi liếc quanh một lượt xác nhận không có ai chú ý, chị bất ngờ ghé sát tai cô thì thầm, giọng nói hạ xuống đầy hứng khởi:
“Lần này đánh thắng trận lớn, bên trên nhất định sẽ có điều động về quân hàm. Nếu không có gì bất ngờ… chị chắc là đủ điều kiện được xét vào danh sách gia đình tùy quân rồi!”
Cô ngước lên nhìn gương mặt chị dâu Thành — ánh mắt sáng lên niềm hy vọng sau bao tháng năm lặng lẽ dõi theo bóng chồng ngoài chiến địa. Không ai biết rõ hơn cô, mỗi bước thăng tiến của người lính là bao nhiêu hy sinh lặng thầm phía sau. Là những người vợ canh nồi cơm lạnh bên tiếng radio rè, là những đứa trẻ lớn lên bằng tấm ảnh cha treo đầu giường. Là từng đêm dài giật mình tỉnh giấc vì tiếng gió thổi qua cửa sổ, lòng thắt lại nghĩ đến mảnh đất biên cương chồng mình đang đứng gác.
Cô xiết nhẹ tay chị, gật đầu chân thành, giọng nói mang theo sự cảm thông sâu sắc:
“Thật sự đáng mừng. Em chúc mừng chị, từ tận đáy lòng.”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2160.html.]
Chị dâu Thành cười rạng rỡ, giọng nói vang lên giữa ánh đèn hành lang:
“Rồi em cũng sẽ có ngày đó thôi. Đến lúc ấy, chúng ta làm hàng xóm, chị dẫn em ra bờ biển bắt cua bắt cá. Nếu gặp may, còn có thể bắt được cả thỏ hoang, mang về nấu món ngon cho mấy anh nhà mình!”
Trong mắt cô lúc này như được ánh đèn nhuộm thêm sắc sáng — là khát vọng bình yên sau chiến tranh, là chút viễn cảnh tưởng chừng đơn sơ nhưng lại quý giá vô ngần giữa thời đại mà tiếng s.ú.n.g vẫn còn là nhịp đập chính của đất nước.
Cô gật đầu thật mạnh, ngữ điệu dứt khoát, mang theo một lời hứa không thành văn:
“Được!”
Chị dâu Thành liếc nhìn bộ quân phục trên người cô rồi cười hỏi:
“Em đang định ra nhà ăn phải không?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, giọng ôn hòa:
“Em tính xuống xem tối nay đơn vị có sắp xếp công việc gì không.”
Chị dâu Thành liếc mắt nhìn cô một cái, trong mắt rõ ràng là chế nhạo cùng ái muội :
“Đúng là vợ chồng son, liền hận không thể vẫn luôn dính lấy nhau mới tốt, hâm mộ thật đấy . Nhưng mà cũng phải thôi, tuổi trẻ mà.”
Câu nói tuy trêu chọc, nhưng không mang chút giễu cợt nào. Là người phụ nữ sống trong quân khu nhiều năm, chị hiểu sâu sắc thế nào là chờ đợi, thế nào là ly biệt, và vì thế càng trân quý từng khoảnh khắc đoàn tụ ngắn ngủi — nơi mà tình cảm vợ chồng không cần hoa mỹ, chỉ cần cùng ngồi một bàn ăn, cùng sưởi một nồi lửa đã là đủ đầy.
Cố Nguyệt Hoài còn chưa kịp đáp lời, chị đã vỗ vai cô, nói luôn:
“Đi chung đi! Tối nay đơn vị mở khánh công yến ở nhà ăn đấy, long trọng lắm!”
“Khánh công yến?” Cô khẽ sững người, trong giọng nói lộ rõ sự bất ngờ. Một giấc ngủ sâu đã khiến cô bỏ lỡ không ít tin tức mới.
“Đúng vậy, người nhà "công thần" như chúng ta cũng có thể tham gia đấy.” Thành chị dâu vừa nói vừa chỉnh lại nếp áo, trên mặt là vẻ vui mừng không giấu nổi.
Nghe đến đây, Cố Nguyệt Hoài lập tức hiểu ra, cùng chị dâu Thành kết bạn đến nhà ăn.