Bữa cơm trưa giản dị, không có sơn hào hải vị, chỉ vài món đạm bạc nhưng nóng sốt, được dọn trên chiếc bàn gỗ đã ngả màu theo năm tháng. Thế nhưng, trong căn phòng ấy, không khí lại rất hoà hợp ấm áp, chẳng cần lời nói hoa mỹ, sáo rỗng , chỉ qua ánh mắt trao nhau, từng cử chỉ mộc mạc mà chân thành, tất cả đều đủ để nói lên sự quý trọng giữa người với người.
Sau bữa cơm, Từ Xuyên Cốc ngồi lại cùng Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài, chỉ là vài câu chuyện phiếm tưởng như vô thưởng vô phạt, như một người từng lăn lộn bôn ba tranh đâu, hiếm khi có những giây phút yên bình nhàn nhã ngồi lại với thế hệ kế cận, nói về những năm tháng đã đi qua, lại nhìn họ lớn lên, trưởng thành, và dần thay mình gánh vác sứ mệnh giữ gìn biên cương Tổ quốc.
Một lúc sau, ông đặt chén trà đã nguội lên bàn, ánh mắt dõi theo hai người trẻ tuổi trước mặt, trầm giọng nói:
“Ngày mai là đại hội trao tặng quân công. Hai đứa về nghỉ ngơi đi. Sau đại hội, chú sẽ duyệt thời gian nghỉ phép kết hôn cho hai đứa. Được rồi, trở về đi.”
Yến Thiếu Ngu nghe vậy, không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu rồi cùng Cố Nguyệt Hoài sánh vai rời đi.
Từ Xuyên Cốc đứng bên khung cửa sổ, dõi mắt theo hai bóng lưng thẳng tắp, bước chân chắc nịch.
Trong giây lát, ánh nhìn cứng cỏi của ông thoáng d.a.o động. Ánh mắt ấy, từng đối mặt với cái chết, từng chứng kiến đồng đội ngã xuống ngay bên cạnh, vậy mà giờ đây lại mang một nét hoảng hốt rất mơ hồ – như thể ông đang nhìn thấy bóng hình của người xưa tái hiện trong hình dáng của con cháu hôm nay.
bước đến, lặng lẽ đặt bên cạnh ông một chén trà nóng, mùi trà Thái Nguyên mộc mạc lan tỏa khắp gian phòng, ông mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cửa sổ. Giọng ông trầm trầm, gần như chỉ nói cho chính mình nghe:
“Thằng nhóc đó… cuối cùng cũng bước lên con đường này rồi.”
Chú Bình tất nhiên không nghe rõ ông nói gì, nhưng sau bao năm cùng vào sinh ra tử, sự ăn ý giữa họ không cần phải giải thích thành lời. Ông chỉ yên lặng nhìn theo ánh mắt của Từ Xuyên Cốc, rồi khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
“Thiếu Ngu ấy à… Nó giống hệt ba nó năm xưa. Vẫn cái dáng người đó, cái lối đi không lệch nửa bước, cái nhìn kiên định như đinh đóng cột... có cốt cách, có khí chất. Con đường phía trước của nó, sẽ không bằng phẳng, nhưng chắc chắn sẽ càng đi càng xa, càng đi càng vững vàng.”
Từ Xuyên Cốc không đáp ngay. Ông trầm mặc thật lâu, lâu đến mức tưởng như câu chuyện giữa hai người đã chấm dứt. Nhưng rồi ông khẽ gật đầu, khóe môi giãn ra một nụ cười vừa u sầu vừa nhẹ nhõm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2159.html.]
Nga
“Chỉ mong... mấy lão già chúng ta, còn có cơ hội một lần nữa tụ họp."
Rời khỏi khu nhà Từ Xuyên Cốc, Yến Thiếu Ngu không nói thêm lời nào, bàn tay anh siết chặt lấy tay Cố Nguyệt Hoài, bước chân nhanh mà vững, mang theo sự dứt khoát của một quân nhân đã quen ra vào nơi tiền tuyến, đồng thời cũng thấp thoáng vẻ mong đợi lặng lẽ của một người đàn ông đang bước đến bước ngoặt trọng đại trong đời.
Ánh mắt anh bình tĩnh mà sâu sắc, phản chiếu sự giao thoa giữa lý trí và tình cảm. Không phải sự nôn nóng bồng bột của tuổi trẻ, cũng không đơn thuần là khao khát cá nhân, mà là một dạng tín niệm – tín niệm rằng sau khi hoàn thành trách nhiệm với đất nước, người lính cũng có quyền trở về với hậu phương, xây dựng một mái nhà chính danh, giữa thời bình đã phải đánh đổi bằng m.á.u và nước mắt.
Đã nửa năm kể từ ngày họ cùng ký tên vào báo cáo đăng ký kết hôn và nộp lên cấp trên, hẳn là những thủ tục như thẩm tra lý lịch, xét duyệt chính trị dù có nghiêm ngặt đến mấy cũng dư dả thời gian hoàn thành rồi.
Hơn nữa, Cố Nguyệt Hoài giờ đây đã chính thức đảm nhiệm chức vụ quân y, mang hàm sĩ quan, thân phận rõ ràng. Dù có hay không có báo cáo thẩm tra kết hôn, theo quy định nội bộ, hai người hiện giờ đã hội đủ điều kiện để đăng ký hôn thú theo quy chế quân đội – không còn vướng mắc về mặt tổ chức, cũng không còn trở ngại về lý lịch, địa vị hay thời điểm.
Vừa bước vào phòng hành chính, hai người lập tức nhận ra nhân viên văn chức lần trước đã đón tiếp họ. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như được khép kín theo một chu kỳ đầy đủ và trọn vẹn.
Chỉ trong chốc lát, hai tờ giấy hôn thú đỏ sẫm viền vàng được cẩn thận đưa ra. Dưới ánh sáng huỳnh quang, con dấu đỏ của Quân khu số Tám hiện lên rõ ràng – từng nét mực in sâu sắc, như một minh chứng cho quá trình trưởng thành và công nhận chính thức của tổ chức đối với mối quan hệ giữa họ. Hai người bọn họ đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp theo quy chế quân đội, danh chính ngôn thuận dưới sự công nhận của tổ chức.
Nhân viên văn chức mỉm cười, nói :
“Chúc mừng hai đồng chí.”
Yến Thiếu Ngu đón lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn bằng hai tay, động tác chuẩn mực, dứt khoát lại đầy tôn trọng. Anh cúi đầu nhìn thật lâu, ánh mắt như đang khắc ghi từng chữ, từng chi tiết trên tờ giấy ấy vào lòng. Đối với anh thì khoảnh khắc này không chỉ là một thủ tục được hoàn thành , mà là lời cam kết trọn đời, là minh chứng cho việc anh có thể bảo vệ một người không chỉ bằng sinh mạng, mà còn bằng tư cách và trách nhiệm chính danh.
Anh ngẩng đầu lên, ánh nhìn thẳng tắp, chân thành nhìn về phía nhân viên văn chức, giọng trầm nhưng đầy nghiêm túc:
“Cảm ơn đồng chí.”
Hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng hành chính. Đứng ở bậc thềm phía trước, họ đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn nhau.
Không ai lên tiếng, nhưng trong ánh mắt cả hai khi nhìn về phía nhau đều rạng rỡ, tươi cười tràn ra khiến khuôn mặt của họ dường như trở nên sáng bừng.