Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2157 đã sửa đổi, bổ sung nội dung

Cập nhật lúc: 2025-05-22 02:00:29
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này quay lại quân khu số Tám, đối với Cố Nguyệt Hoài mà nói, không còn là một chuyến ghé thăm tạm thời — mà là một cuộc trở về đúng nghĩa.

Khác với lần đầu tiên bước chân đến nơi này, cô không còn cần tờ giấy giới thiệu nào để xác nhận thân phận. Không còn là "người nhà đi thăm thân", không cần bất kỳ một mảnh giấy mỏng manh nào để chứng minh mình có lý do chính đáng để xuất hiện ở đây.

Bởi bây giờ, thân phận của cô đã được chiến trường xác lập, bằng chính thực lực, bằng máu, mồ hôi.

Hiện tại, cô là Cố quân y, một quân y chính quy, đã ghi danh trong sổ chiến tích của đơn vị, đã được công nhận bởi những người lính từng được cô cứu giúp trong giờ phút nguy nan nhất.

Không còn là người đi tìm chỗ đứng.

Cô đã đứng vững.

Không cần phải tự giới thiệu — vì chính m.á.u và sinh mạng của đồng đội đã chứng thực cho tên cô.

Cô không cần phải chứng minh gì nữa.

Bởi chiến trường đã chứng minh cô.

Quân khu số Tám vẫn giữ nguyên dáng vẻ quen thuộc. Nhưng hôm nay, nơi này mang một không khí khác — không còn sự lặng lẽ, mà là niềm trang nghiêm lắng đọng, như chính đất đai nơi đây cũng đang hồi hộp đợi chờ.

Hai bên cổng, những chiến sĩ trẻ trong bộ quân phục chỉnh tề đứng thẳng lưng, tay cầm hồng kỳ. Lá cờ đỏ tươi tung bay theo gió xuân đầu mùa, vạt cờ như sống động, như đang vẫy chào những người anh em đã vượt qua đạn b.o.m trở về.

Trên bậc thềm trước doanh trại, Từ Xuyên Cốc — người đứng đầu quân khu, thân mặc quân phục lễ nghi, nét mặt trầm ổn mà nghiêm nghị. Bên phải ông là Ngô Tuyệt, người phụ trách tác chiến cơ mật, ít khi xuất hiện công khai nhưng luôn là mắt xích then chốt trong hệ thống phòng thủ nội bộ. Bên trái là cảnh vệ viên Lý Tùng Tùng, người được ví như tấm chắn thép cận vệ. Ba người họ đứng thành hàng, tựa như một thế trụ vững chãi thay mặt toàn thể quân khu đón chào những người lính chiến thắng trở về.

Khi đội hình hành quân tiến gần đến cổng chính, Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài đi đầu. Cả đội bước đều nhịp, bước chân vang vọng rắn rỏi.. Tới trước mặt cấp trên, cả đội dừng bước, chỉnh tề xếp hàng. Tiếng hô khẩu lệnh vang dội, dứt khoát. Tay phải đồng loạt giơ lên theo đúng điều lệnh quân đội, góc 45 độ chuẩn mực — một cái chào, thay ngàn lời báo cáo: chúng tôi đã trở về.

 

Từ Xuyên Cốc nhìn họ. Nhìn từng gương mặt.

Ánh mắt ông lặng đi một thoáng, bởi trong khoảnh khắc ấy, ông thấy lại những khuôn mặt mà mới đây thôi, khi khẩn cấp tụ lại ở bên nhau, thành lập một đơn vị mới, gấp gáp rời đi, đều là những tân binh với ánh mắt chưa hết bỡ ngỡ, chưa rành cả thao lược dã chiến, còn lóng ngóng trong từng khẩu lệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2157-da-sua-doi-bo-sung-noi-dung.html.]

Nhưng hiện tại, từng người trong hàng ngũ ấy đều mang một khí chất khác. Vững chãi. Bình tĩnh. Kiên định. Mỗi ánh mắt đều tràn đầy niềm tin, mỗi tư thế đều thể hiện rõ ràng một điều: họ đã thực sự đi qua chiến tranh. Họ đã thành lính.

Nga

Không còn là “người mới”. Không còn là những cá thể lẻ loi đi học làm lính.

Bọn họ — giờ đã là những người lính đủ tư cách để đứng trong hàng ngũ bảo vệ Tổ quốc. Là chiến sĩ thực thụ của nước Z.

Họ đã dùng chính đôi chân để vượt qua ranh giới sống - chết. Dùng chính tay mình để giữ lấy sinh mạng của đồng đội. Dùng ý chí để vượt qua cơn đói, cơn lạnh, và tiếng s.ú.n.g gầm của quân thù. Họ đã học cách giữ vững vị trí dù hỏa lực trút xuống, học cách lựa chọn giữa sinh mạng cá nhân và toàn cục chiến dịch.

Từ Xuyên Cốc hít sâu một hơi. Ông biết, giờ đây, những người trước mặt ông không còn là những “cậu bé” non nớt lúc đó nữa. Họ đã lớn. Không phải lớn tuổi — mà lớn bằng trải nghiệm, bằng trách nhiệm, và bằng tinh thần kỷ luật quân đội.

Từ Xuyên Cốc chậm rãi hít một hơi thật sâu, như muốn lấy lại giọng nói đã bị cảm xúc dồn nén. Ông cất cao giọng, từng chữ rắn rỏi:

"Tốt! Các cậu… làm rất tốt! Không làm ta thất vọng!"

Một lời khen.

Nhưng trong bối cảnh này, nó tựa như một huân chương vô hình.

Trong quân đội, lời khen từ thủ trưởng là thứ không dễ có — nó không phải đến từ lòng thương, mà là từ sự công nhận.

Khoảnh khắc ấy, cả đội không ai nói một lời. Nhưng từ trong ánh mắt, từ nét mặt, từ nụ cười lặng lẽ nơi khóe môi, từng người đều hiểu rõ giá trị của một lời công nhận như vậy. Nó không chỉ chứng minh rằng họ sống sót trở về — mà còn chứng minh rằng: họ xứng đáng trở về.

Nụ cười của họ không phải nụ cười nhẹ nhõm của kẻ may mắn sống sót, mà là nụ cười trĩu nặng ký ức — nụ cười của người đã hiểu rõ cái giá của chiến thắng, của người đã từng tận mắt nhìn đồng đội ngã xuống và hiểu rằng: mình còn sống — là để tiếp tục sứ mệnh mà người kia chưa hoàn thành.

 

 

 

 

 

Loading...