Yến Thiếu Ngu vươn tay, vòng lấy eo cô, bất ngờ nhấc bổng lên như thể muốn khẳng định người con gái này, cuối cùng, thật sự đã trở lại bên anh. Hành động ấy khiến Cố Nguyệt Hoài khẽ bật lên một tiếng ngạc nhiên, rồi bật cười. Tiếng cười cô nhẹ như gió thoảng, nhưng ở giữa trạm dã chiến nơi chỉ vừa mới rút lui khỏi tiền tuyến, âm thanh ấy lại như một hồi chuông báo bình yên, khiến đám chiến sĩ xung quanh đồng loạt ngoái nhìn.
Tất cả bọn họ đều bị cảnh tượng Cố quân y xinh đẹp nhà mình bị Yến đội trưởng ôm chặt trong lòng làm cho ngổn ngang cảm xúc, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: có chút bất ngờ, có chút ngưỡng mộ, cũng có chút tiếc nuối không thể nói rõ, thậm chí có cả loại cảm giác ... cải trắng nhà mình bị heo củng.
Sau vài giây trầm mặc là tiếng cười phá lên như vỡ đập, cùng những tràng huýt sáo kéo dài. Trong quân doanh, nơi mà mỗi người đều từng đối mặt tử vong, niềm vui của một người chính là ánh sáng chiếu rọi lên tinh thần cả đơn vị.
“Yến đội trưởng! Về rồi thì phải làm một cái hôn lễ thật to đấy nhé! Anh em chúng tôi đều phải được ăn kẹo mừng!”
“Phải đấy! Yến đội trưởng đúng là gặp đại vận mới cưới được cô gái vừa bản lĩnh vừa xinh đẹp như Cố quân y ! Nhớ mà quý trọng cho đàng hoàng!”
“Cố quân y , nếu Yến đội trưởng mà dám đối xử không ra gì với cô, tụi tôi nhất định sẽ thay cô đòi công đạo !”
“……”
Nghe tiếng ồn ào xung quanh, Yến Thiếu Ngu chỉ biết dở khóc dở cười. Thật sự thì, anh không ngờ người con gái nhìn lãnh đạm như Nguyệt Hoài nhà anh lại có thể ở tiền tuyến như cá gặp nước, người gặp người thích , hoa gặp hoa nở thế này . Lúc này đây , anh có cảm giác như , cô đã trở thành ánh sáng giữa tàn khốc, là bờ vai vững vàng giữa hoảng loạn, là chỗ dựa tinh thần cho hàng chục con người từng cận kề cái chết.
Đối chiếu lên, hoá ra anh lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Trong đám đông, giọng nói quen thuộc của Mạnh Hổ vang to nổi bật:
“Đúng đấy đúng đấy! Đội trưởng đúng là gặp được đại vận ! Cũng không biết khi nào đại vận mới có thể rơi trúng đầu chúng ta ?!”
Cả doanh địa lại vang lên tiếng cười.
Cố Nguyệt Hoài cong cong mí mắt, liếc nhìn Yến Thiếu Ngu, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Nghe rõ chưa? Trước mắt anh đã bị rất nhiều người giám sát rồi đó. Sau này mà dám ức h.i.ế.p em, không thiếu người đứng ra giúp em đòi lại công bằng đâu. Chọc giận nhiều người như vậy, chậc ...”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2156.html.]
Yến Thiếu Ngu trầm mặc một lát, rồi khẽ thở dài, giọng như than:
“Kia ... Bây giờ hối hận … có phải cũng muộn rồi không?”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt anh ý cười và sự vui mừng sớm đã tràn ra ngoài.
“Muộn !” — Cố Nguyệt Hoài chớp mắt một cái, nghiêm túc gật đầu .
Yến Thiếu Ngu cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô, hơi thở ấm áp phảng phất lướt qua làn da mỏng manh. Giọng anh rất khẽ, rất nhẹ, như đang thì thầm, nhưng lại mang theo sự cố chấp quyết liệt :
“Anh không hối hận. Mãi mãi sẽ không hối hận. Anh thật sự rất vui… vì giữa ngàn ngàn vạn vạn người, em lựa chọn anh.”
Đáy mắt Cố Nguyệt Hoài dâng lên một tầng ánh nước, như bị một tầng sương mỏng phủ lên.
Có một điều Yến Thiếu Ngu kiếp này không hề biết.
Chưa bao giờ là cô lựa chọn anh.
Là anh… chưa từng buông tay cô.
Là anh ... chính là anh vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, không buông không bỏ, từ kiếp trước, đi đến kiếp này.
Và cô tin chắc, bọn họ sẽ không buông tay nhau , cho đến mãi về sau.
Niềm vui chiến thắng lan rộng như một đợt thủy triều mạnh mẽ, cuốn trôi những mỏi mệt, áp lực và cơn căng thẳng triền miên mà các chiến sĩ đã gánh trên vai suốt thời gian bám trụ nơi tuyến đầu. Tiếng s.ú.n.g đã lặng, khói lửa tạm thời khép lại, đồng nghĩa với việc những người lính từng lội qua m.á.u và bùn, cuối cùng cũng có thể mang vinh quang trở về hậu phương – nơi có mái nhà thân thuộc, người thân chờ đợi, và những lời hẹn thề từng phải gác lại giữa tiếng pháo binh gào rít.
Sau hai ngày được lệnh nghỉ ngơi, chỉnh đốn đội hình, kiểm kê lại toàn bộ quân tư trang, đơn vị 168 do Yến Thiếu Ngu trực tiếp chỉ huy được phép rút về thành phố Hoài Hải. Lần trở về này không chỉ mang ý nghĩa kết thúc một đợt chiến dịch khốc liệt, mà còn là thời điểm các chiến sĩ sẽ được xem xét phong thưởng quân công, thăng quân hàm căn cứ vào thành tích thực chiến, đón nhận phần thưởng xứng đáng cho những gì họ đã đánh đổi bằng cả tính mạng và lòng trung thành sắt đá.
Chuyến hành quân lần này diễn ra thuận lợi, không gặp sự cố nào làm gián đoạn. Vài ngày sau, đoàn xe quân dụng gầm rú lao qua cổng thành phố, rốt cuộc dừng lại ngay tại bến tàu Hoài Hải.
Cảnh tượng trước mắt khiến lòng người chấn động.