Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2153
Cập nhật lúc: 2025-05-20 13:43:51
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Vĩ khẽ lắc đầu, phất tay xua đi, khóe miệng mang theo ý cười bất đắc dĩ nhìn người trước mắt , lúc này Cố Vĩ chỉ đơn giản là trưởng bối nói chuyện với hậu bối nói:
“Được rồi, biết cậu giờ đã là người có gia thất rồi, mau về đi. Chờ chiến sự tiền tuyến ổn định, bộ đội nhất định sẽ "thả" cậu nghỉ phép, trở về hậu phương tổ chức hôn lễ cho đàng hoàng. Nhớ kỹ—đừng để cô gái nhỏ nhà người ta chịu thiệt thòi. Cố quân y là người có bản lĩnh thực sự. Tính tình kiên cường, làm việc có tâm. Vợ chồng đồng lòng, chí hướng tương thông, sau này có làm gì cũng thuận lợi hơn người ta. Biết đâu…”
Câu nói dừng giữa chừng. Nhưng không cần phải nói tiếp, ba người trong phòng đều hiểu rất rõ dụng ý phía sau lời đó.
Là sự kỳ vọng.
Là niềm tin một ngày Yến gia sẽ trở lại.
Yến Thiếu Ngu không nói gì thêm , chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay người, dắt tay Cố Nguyệt Hoài rời khỏi sở chỉ huy.
Mạnh Hổ vừa nhìn tới thân ảnh hai người đã vội vàng chạy đến, gương mặt vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, giọng nói hạ thấp hết mức:
“Đội trưởng! Cố quân y! Sao rồi? Cố thủ trưởng có làm khó gì hai người không? Cố quân y à, thủ trưởng nhà chúng tôi tính tình nghiêm khắc, bề ngoài lạnh lùng thật đấy, nhưng tâm thì không xấu đâu. Nếu ông có lỡ lời gì khiến cô không vui, cô cũng đừng để trong lòng nhé. Hai người đều họ Cố mà, biết đâu tính lên mấy đời nữa lại là người cùng một chi cũng nên!”
Nga
Nói xong, Mạnh Hổ còn cười hì hì một cách lấy lòng, cố gắng dùng thái độ nhẹ nhàng để xoa dịu không khí căng thẳng.
Nhưng Cố Nguyệt Hoài nghe Mạnh Hổ mạnh mẽ phàn quan hệ , mí mắt khẽ giật giật.
Yến Thiếu Ngu cũng quay sang, ánh mắt thản nhiên nhưng giọng nói đã lạnh đi mấy phần:
“Rảnh quá ?”
Mạnh Hổ bị ánh mắt kia làm cho rụt cổ, nhưng không biết mình lại nói sai chỗ nào, có điều bản năng sinh tồn của anh ta như đọc được trong ánh mắt ấy: Không biến cậu nhất định phải "chết". Anh ta vội vàng cười lấy lệ, rồi quay người chuồn lẹ, bóng lưng lóng ngóng mà chật vật.
Bộ dáng nhìn sao cũng giống một kẻ dở hơi. Có điều cũng chính vì Mạnh Hổ như vậy lại khiến không khí trầm lặng của pháo đài thêm phần sinh động.
Ngay sau đó, đơn vị lập tức bước vào giai đoạn kiểm kê và phân phối vật tư thu được từ chiến dịch vừa qua. Khi công việc kết thúc cũng đã về chiều muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2153.html.]
Trong đầu Cố Vĩ đã hình thành những bước tiếp theo, ngay trong đêm bắt đầu điều động nhân lực, bố trí lại thế trận. Theo tính toán, một khi nguồn vật tư này được phân bổ đến đúng vị trí, hỏa lực ở tiền tuyến sẽ được nâng cấp đáng kể — pháo tầm xa, đạn pháo , s.ú.n.g phòng không và thuốc nổ đều đủ để tạo ra thế chủ động trong chiến dịch phản công sắp tới, số vật tư mới thu được chính là mắt xích sống còn để lính Z quốc có thể chuyển hóa thế phòng ngự bị động sang thế tấn công chủ lực.
Đơn vị 168 đã bám trụ tại Lăng Xuyên Nham suốt một thời gian dài, trong điều kiện thiếu hụt hậu cần nghiêm trọng, họ vẫn vững vàng phòng thủ, dốc toàn lực cầm chân chủ lực quân M, tạo điều kiện cho các mũi tiến công khác triển khai thế trận.
Tuy nhiên, chiến tranh không chỉ đòi hỏi lòng quả cảm, mà còn cần thể lực vững bền và điều kiện thực tế đảm bảo để duy trì hiệu quả tác chiến. Sau một thời gian dài liên tục đối mặt với áp lực chiến sự, binh sĩ đã kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần — đơn vị 168 đã gần chạm tới ngưỡng chịu đựng cuối cùng.
Để tránh tiếp tục hao tổn sinh lực vô ích và giữ lại những chiến sĩ dày dạn kinh nghiệm cho giai đoạn sau, Cố Vĩ đã ra quyết định : cho đơn vị 168 tạm thời rút khỏi điểm nóng, chuyển về tuyến sau. Mục tiêu không phải là rút lui hoàn toàn, mà là để tái cơ cấu lực lượng, bổ sung quân số, phục hồi thể lực, đồng thời tiếp nhận hậu cần : phụ trách vận chuyển vật tư từ pháo đài quân sự đến tiền tuyến —nhiệm vụ tuy vất vả nhưng ít nhất không còn phải đối mặt trực diện với lưỡi lê và pháo đạn của kẻ thù.
Trong lúc này, Cố Nguyệt Hoài chủ động xin điều động ra tiền tuyến, tham gia trực tiếp công tác cứu thương tại khu vực chiến sự. Một quyết định khiến không ít người ngạc nhiên, thậm chí là hoài nghi.
Cô là nữ quân y duy nhất tại mặt trận lúc đó.
Trong mắt nhiều người, yêu cầu ra tuyến đầu của cô dường như quá mức “can đảm” đến mức khó tin. Có người thì dè bỉu, cho rằng cô là người “đi cửa sau”, nhờ vào quan hệ với Yến Thiếu Ngu mà được phân công đến vị trí này. Có người lại kín đáo chế giễu, cho rằng cô sẽ không chịu nổi cảnh m.á.u me nhoe nhoét, càng không đủ tinh thần để đứng trước những vết thương nghiêm trọng: tay cụt, chân gãy, bụng toác, đầu chảy máu… những vết thương điển hình và ám ảnh tại chiến trường. Họ nghĩ rằng, sớm muộn gì, cô cũng sẽ khóc lóc xin điều chuyển về hậu phương.
Thế nhưng, thời gian trôi qua, tất cả những lời đồn ấy đều bị chính sự im lặng và chuyên nghiệp của cô dập tắt.
Chưa một ai từng thấy Cố quân y rơi nước mắt, càng không ai bắt gặp cô than khổ hay tỏ ra sợ hãi. Trái lại, sau mỗi ca cứu chữa sinh tử mà cô thực hiện tại lán trạm dã chiến, người ta chỉ thấy một Cố Nguyệt Hoài mặt không đổi sắc, tay nghề vững vàng , thần sắc ổn định . Trong khói thuốc sát trùng nồng nặc lẫn với mùi thịt cháy khét lẹt của b.o.m đạn, cô khâu từng vết rách, băng từng đoạn cụt, mở đường để gắp từng mảnh đạn ra khỏi cơ thể người lính.
Cô không làm việc vì thành tích, không cầu khen thưởng. Thứ duy nhất cô theo đuổi là sự sống của từng chiến sĩ. Và điều khiến mọi người khâm phục hơn cả là tay nghề thực thụ: kỹ thuật xử lý vết thương của cô không những nhanh chóng, dứt khoát, mà còn chính xác tuyệt đối, hạn chế tối đa biến chứng — những rủi ro thường thấy tại tiền tuyến như nhiễm trùng, hoại tử thứ phát hầu như chưa từng xuất hiện trong các ca bệnh do cô phụ trách.
Mỗi vết khâu cô thực hiện không chỉ là đường chỉ trên da thịt, mà là đường sống giữa ranh giới sinh – tử.
Thời gian chứng minh tất cả. Cố Nguyệt Hoài dần trở thành cái tên được nhắc đến với sự tin tưởng tuyệt đối.
Cô không chỉ là quân y — cô là đồng đội, là chiến sĩ, là niềm hy vọng cho những ai đang chiến đấu giữa lằn ranh sinh tử. Và hơn hết, cô là minh chứng rõ ràng nhất cho chân lý: trong chiến tranh, không có chiến sĩ tuyến sau, chỉ có người kiên định ở mọi vị trí mình được giao, đem toàn bộ trái tim và năng lực đặt vào việc giữ lấy sinh mạng cho những trực tiếp người cầm súng.