Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ như một cái chớp mắt đã đến sáng ngày hôm sau, Mạnh Hổ cũng đã trở về.
Phía sau anh là một đội hình hùng hậu, hàng ngũ chỉnh tề, bước chân vững vàng. Không khí nghiêm trang, khí thế cuồn cuộn như sấm dậy.
Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, vóc dáng cao lớn, quân phục được cài thẳng thớm, vai đeo quân hàm cao cấp cùng huân chương ngôi sao năm cánh chói lòa — biểu tượng của một vị thủ trưởng kỳ cựu, từng trải qua biết bao chiến hào, bước ra từ khói lửa chiến tranh. Mái tóc ông đã điểm sương, gương mặt vốn dĩ luôn giữ vẻ nghiêm cẩn, lúc này lại ẩn giấu một tia nôn nóng khó che giấu.
Khi tận mắt nhìn thấy pháo đài quân sự ngầm, sắc mặt ông lập tức biến đổi, đôi mắt tràn đầy xúc động. Bàn tay từng vững chãi chỉ huy hàng ngàn quân trận giờ đây lại có chút run nhẹ, không kiềm được mà lặp lại hai chữ:
"Tốt lắm ! Tốt lắm !"
"Thiếu Ngu!" Cố Vĩ quay đầu , ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, thần sắc rõ ràng không giấu nổi sự phấn khởi và tự hào.
“Thủ trưởng!”
Yến Thiếu Ngu bước nhanh lên, giơ tay làm một cái kính quân lệnh , toàn thân thẳng tắp. Dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt vững vàng, không chút tự mãn, không vì công lao mà kiêu ngạo.
Cố Vĩ đưa mắt nhìn anh một lượt từ đầu tới chân, càng nhìn càng thấy thuận mắt, trong lòng không khỏi thầm cảm thán: Thằng nhóc này… thật sự trưởng thành rồi.
Ông vỗ mạnh lên vai anh, giọng đầy hào sảng:
“Tốt lắm! Thằng nhóc này! Mới nhậm chức đội trưởng chưa được bao lâu đã lập công lớn, mang vinh quang về cho Z quốc chúng ta. Lần này danh sách thăng chức, tên cậu chắc chắn sẽ được đặt lên hàng đầu! Đây không phải công nhỏ — là công đầu!”
Khi nói đến đây, thanh âm Cố Vĩ bỗng cao hẳn lên, mang theo kích động không thể che giấu. Ông nhìn về phía pháo đài vừa được tiếp quản, trong lòng dâng lên một ý niệm rõ ràng: Chiếm được vị trí này, toàn cục tiền tuyến sẽ thay đổi. Một bước xoay chuyển, có thể là bước ngoặt then chốt khiến chiến tranh khép lại.
Ngay lúc lời vừa dứt, toàn trường lặng đi trong khoảnh khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2150.html.]
Yến Thiếu Ngu khẽ mím môi, vẻ mặt không thay đổi, ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường:
“Đơn vị 168 cắm trụ ở Lăng Xuyên Nham đã hơn nửa tháng, ngày đêm làm nhiệm vụ : giao chiến, quấy nhiễu địch , binh sĩ vô cùng gian khổ. Có thể chiếm được nơi này, là nhờ toàn đơn vị đồng lòng, không ai buông s.ú.n.g trước giờ phút quyết định.”
Lời nói không hoa mỹ, nhưng mang theo sức nặng tựa đá tảng.
Cố Vĩ khẽ nhướng mày, đôi mắt sắc sảo lóe lên ý cười, sau đó bất ngờ cất tiếng cười to, tiếng cười vang dội giữa sơn cốc:
“Đúng vậy! Đơn vị 168 lập được đại công! Chiến công rành rành, rõ như ban ngày! Không ai có thể phủ nhận được sự nỗ lực của anh em các cậu! Yên tâm đi — tổ chức sẽ không để những người đã vào sinh ra tử chịu thiệt!”
Nói xong, ông quay người, đưa mắt nhìn về phía hàng quân nhân đang đứng thẳng tắp phía sau, ánh mắt rắn như thép:
“Nghe rõ cả chưa?! Đội trưởng của các cậu là người có tình có nghĩa, không quên ai từng cùng mình liều mạng giành từng tấc đất với kẻ thù! Người như vậy, mới xứng là thủ lĩnh!”
Nga
Lời nói như sóng dội vào lòng từng người.
Các chiến sĩ đơn vị 168 đồng loạt hô vang, giọng dõng dạc như sấm nổ:
“Cảm ơn thủ trưởng! Cảm ơn đội trưởng!”
Trong khoảnh khắc ấy, lòng người như hòa làm một, tinh thần dâng cao như ngọn lửa. Trên gương mặt rám nắng của từng binh sĩ là nụ cười chân thật, là lòng tự hào không thể che giấu — bởi họ biết, chiến công này thuộc về tất cả.
Sau khi bố trí đâu vào đấy , ông đưa mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, rồi lại nhìn sang Cố Nguyệt Hoài đang đứng bên cạnh. Đôi mắt ấy thoáng qua một tia kinh ngạc khó nhận, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh.
“Thiếu Ngu,” ông trầm giọng, “cậu và ... Cố quân y đúng không? Lại đây một chút. Tôi có chuyện cần hỏi.”
Yến Thiếu Ngu sớm đoán được sẽ có chuyện này. Anh không hề ngạc nhiên, cũng chẳng lộ vẻ dè dặt. Trái lại, anh đưa tay nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài, ngón tay siết nhẹ như thể cho cô một lời trấn an không lời, rồi cùng cô bước theo sau Cố Vĩ .