Lần nữa quay lại công sự ngầm của M quốc, Cố Nguyệt Hoài không khỏi trầm mặt nhìn dãy kho vũ khí chất đầy trước mắt. Ánh sáng đèn pin loang loáng quét qua từng kệ súng, từng thùng đạn, từng kiện vật tư được sắp xếp quy củ, như thể bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến quy mô từ lâu.
Không chần chừ, cô lập tức hành động. Những chiếc thùng được xếp ngay ngắn, s.ú.n.g trường tự động, s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, thậm chí có cả l.ự.u đ.ạ.n chống tăng… đều bị cô lần lượt thu vào không gian Tu Di, tất nhiên không phải là tất cả , có điều , số lượng cũng không hề ít.
Sau khi xử lý xong, cô phủi tay, nét mặt nhẹ nhõm hẳn. May mắn… may mắn là Yến Thiếu Ngu không phải kẻ cố chấp, sống c.h.ế.t bám lấy lối tư duy cũ kỹ, xem mọi việc ngoài nguyên tắc là bất khả chấp nhận. Trong giai đoạn này, sự cứng nhắc không đồng nghĩa với kiên cường, mà là một dạng nguy hiểm khác – nguy hiểm vì thiếu linh hoạt, nguy hiểm vì đặt nguyên tắc lên trên cả sinh mạng .
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Nhưng nếu biết đặt tư tâm đúng thời điểm, đúng hoàn cảnh và đúng đối tượng – thì tư tâm ấy chính là bản lĩnh sinh tồn.
Cô không sợ bị đánh giá. Những gì cô giữ lại hôm nay, biết đâu là thứ cứu mạng ngày mai.
Nga
Yến Thiếu Ngu thấy cô đã dừng tay, liền nói:
“Đi thôi. Gọi Mạnh Hổ bọn họ đến tiếp ứng. Phải có người quay về tiền tuyến ngay, báo cáo tình hình với chỉ huy trưởng.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu. Hai người nhanh chóng rời khỏi pháo đài quân sự ngầm, theo đường cũ trở về. Lúc bước ra ngoài, trời đã tối đen như mực. Rừng rậm tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng côn trùng và gió thổi qua cành khô sột soạt.
Ở điểm tập kết tạm thời, Mạnh Hổ cùng một nhóm chiến sĩ vẫn còn đang chờ, nét mặt ai nấy đầy lo lắng.
Thời gian càng trôi, lo lắng càng dâng cao, nhưng quân kỷ là lưỡi d.a.o treo trên đầu – họ không thể tự tiện rời vị trí toả ra đi tìm người, dù trong lòng đã rối như tơ vò.
Một chiến sĩ không nhịn được, lên tiếng:
“Đội trưởng và Cố quân y sao giờ này chưa quay lại? Liệu có xảy ra…”
“Câm miệng!” Mạnh Hổ quát lớn, giọng gằn như sấm, “Cậu đang nói cái gì? Đội trưởng bản lĩnh thế nào cậu còn không rõ sao? Cố quân y không chỉ biết trị thương, cô ấy còn là người can trường, đầu óc sáng suốt, biết nhìn cục diện. Hai người họ phối hợp với nhau, tuyệt đối không dễ gì gặp chuyện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2147.html.]
Nói thì cứng, nhưng giọng Mạnh Hổ hơi run – rõ ràng đang vừa trấn an đồng đội, vừa dằn lại nỗi bất an trong lòng chính mình.
Hạ Lam Chương thì khác, anh ta hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh của Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài, cho nên vào lúc mọi người đang vò đầu bứt tai vì lo lắng, anh ta vẫn giữa được bình tĩnh, sắc mặt không hề biến đổi, đôi mắt vững vàng.
Anh ta bước tới vài bước, nhìn xung quanh rồi nói:
“Trời đã tối. Không thể để cả đơn vị đứng gác thế này. Chia quân làm hai tổ – một tổ canh gác, một tổ nghỉ ngơi luân phiên. Có biến động còn đủ sức ứng phó.”
Mạnh Hổ vội gật đầu lia lịa. Anh ta người này về bản chất chính là một cái tháo hán, nói đến chuyện dùng đầu óc, điều binh khiển tướng anh ta liền không được , cũng chỉ có thể làm một cái mãnh tướng đấu tranh anh dũng ở phía trước. Trong những tình huống thế này, vẫn là Hạ Lam Chương có khả năng tạm thời thay Yến Thiếu Ngu định hướng cục diện.
Nhưng lời của Hạ Lam Chương vừa dứt, trong rừng sâu phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Âm thanh nặng nề nhưng có nhịp, tiến lại rất nhanh.
Toàn bộ chiến sĩ lập tức cảnh giác cao độ. Trong khoảnh khắc, s.ú.n.g đã được giương lên, nòng s.ú.n.g đồng loạt chĩa về phía có động tĩnh. Tiếng lên đạn vang lên “lách cách” trong im lặng, khí thế nghiêm trọng như lưỡi d.a.o giấu trong vỏ – sẵn sàng rút ra bất kỳ lúc nào.
Ngay lúc bầu không khí căng như dây đàn, một giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo vài phần trầm ổn lẫn ý cười nhàn nhạt:
“Tính cảnh giác không tệ.”
Là giọng của Yến Thiếu Ngu.
“Đội trưởng!”
Mạnh Hổ như trút được gánh nặng ngàn cân, lập tức lao ra trước, ánh lửa soi rõ khuôn mặt Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài. Cả hai không hề xây xát, quân phục ngay ngắn, ánh mắt kiên cường. Cuối cùng, tảng đá trong lòng tất cả mọi người cũng được buông xuống. Mạnh Hổ thở hắt ra một hơi dài, chân như muốn nhũn ra.
Hạ Lam Chương cũng sải bước tiến lên, tuy giọng nói vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lộ rõ quan tâm:
“Hai người đã trở về . Không ai bị thương chứ?”