Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2144

Cập nhật lúc: 2025-05-15 06:37:42
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài hơi giật mình, ánh mắt dừng trên mặt anh vài giây, rồi chậm rãi liễm đi tia nặng nề cùng mơ hồ trong đáy mắt, gắng lộ ra một nụ cười nhạt:

“Không sao đâu. Đi thôi, kiểm tra xem còn ai sống sót không.”

Yến Thiếu Ngu nhìn cô rất lâu, môi anh nhấp thật chặt, có điều, nhìn dáng vẻ là cô không muốn nói, nên anh cũng không hỏi thêm gì nữa.

Hai người lặng lẽ đi khắp hệ thống công sự ngầm rộng lớn, lần lượt kiểm tra từng phòng. Gần trăm t.h.i t.h.ể nằm rải rác trong các hành lang và hầm ngầm — tất cả đều đã bị hạ gục, và đều lần lượt bị ghim thêm một viên đạn . 

Họ dừng lại trước kho quân nhu — nơi ánh đèn pin quét qua những hàng thùng gỗ niêm phong cẩn mật. Trên nhãn in rõ mã số quân dụng, đều là đạn dược tiêu chuẩn NATO, lương khô cao năng lượng, thuốc men nhập khẩu, thiết bị truyền tin mã hóa và cả thuốc chống sốt rét đặc chủng. Những thùng hàng được sắp xếp chỉnh tề, phân khu rõ ràng, số lượng dư thừa đến mức "chủ nhân chân chính đứng sau phố Lương" kiêm " chủ nhân nguồn cung vô tận của phố Lương" Cố Nguyệt Hoài cũng phải không nhịn được mà thốt lên một câu cảm thán :

“M quốc đúng là... chịu chi thật.”

Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua từng thùng lương thực đóng kín xếp chồng lên nhau. Anh trầm giọng nói, giọng điệu có phần nặng nề:

“Chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ chuyển hết số lương thực này về, cứu tế quần chúng nhân dân."

Từ lúc anh rời khỏi Đại đội sản xuất Đại Lao Tử, tình trạng Khuyết Lương đã và đang diễn ra , trong thời gian qua , tình hình không chỉ không có giảm bớt mà càng trở nên căng thẳng, dân chúng nhiều nơi còn không đủ ăn. Những thứ này, đối với họ mà nói, chính là cứu mạng.

Nga

Nghe xong, Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, nghĩ đến số lương thực tồn kho trong không gian Tu Di, cô nói :

“Thật ra... ngọc bài kia, bên cạnh tác dụng thao túng dây đằng, nó còn có khả năng chữa thương. Đây cũng là một trong những lý do em chọn học y.”

Yến Thiếu Ngu nghe nói những lời này cũng chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, đôi mắt đào hoa cong lên, nụ cười như gió xuân thổi qua đỉnh núi:

“Anh biết.”

Ngược lại là Cố Nguyệt Hoài , cô bị thái độ bình thản tiếp nhận và câu nói của anh làm cho sững lại, cô nghi hoặc hỏi:

“Anh biết?”

Ngay sau đó, cô như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt loé lên , cô hỏi :

“Anh nói... anh biết ? Anh biết thứ nước em chuẩn bị cho anh trước khi lên đường có vấn đề? Là lần đó ? Anh gặp chuyện trên đường từ huyện Thanh An đến thành phố Hoài Hải để gia nhập quân khu thứ 8, anh phát hiện?”

Yến Thiếu Ngu gật đầu :

“Không có loại nước giếng nào có năng lực chữa lành vết thương tức thì như vậy cả . Khi ấy, anh đã hoài nghi – em rốt cuộc có phải là thần tiên giáng thế hay không ? Là ông trời thấy anh quá đáng thương , nên cố ý phái em tới bên anh ... Bằng không, vì sao một lần lại một lần, vào đúng lúc cuộc đời của anh gặp phải một ngã rẽ , em lại xuất hiện , và sửa nó về đúng đường ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2144.html.]

Lời nói mềm như nước suối, lại thấm tận vào xương. 

Càng nghe càng giống ... lời âu yếm.

Một sắc đỏ ửng dần dần bò lên gương mặt đang lạnh lẽo của Cố Nguyệt Hoài. Cô nhìn về Yến Thiếu Ngu, ánh mắt rõ ràng là không thể lý giải nổi:

“Anh người này... trước kia rõ ràng rất cứng nhắc, càng không hiểu phong tình là vật gì . Như thế nào chỉ mới tách ra nửa năm, mà như thể biến thành người khác vậy ?”

Yến Thiếu Ngu nhướng mày, ánh mắt rạng rỡ:

“Lúc trước không dám nói, là vì không nắm chắc có thể bảo vệ được em, không dám kéo em vào vũng bùn . Bây giờ, anh đối với tương lai chính là cực kỳ có nắm chắc , có cái gì mà không dám nói?”

Ngay sau đó , Yến Thiếu Ngu lại cụp mí mắt, gương mặt tuấn tú thế nhưng lại thấp thoáng nét ủy khuất, như đứa trẻ bị người thân trách mắng oan uổng. Anh khẽ hừ một tiếng, giọng khàn khàn mà cố tình mềm xuống:

“Em ... không thích?”

Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn anh, khóe môi cong lên thành một nụ cười như có như không. Cô khẽ hừ:

“Thiếu Ngu, đây mới đúng là bản tính thật của anh. Đúng không ?”

Giọng nói của cô nghe qua thì như ghét bỏ, nhưng trong đáy mắt lại đong đầy ý cười.

Ánh mắt ấy, mềm mại như gió xuân.

Cố Nguyệt Hoài hiểu Yến Thiếu Ngu, hiểu hơn bất cứ ai.

Yến Thiếu Ngu là dạng người gì , so với bất kỳ ai cô đều rõ ràng.

Yến Thiếu Ngu vốn là một thiếu niên kiệt ngạo khó thuần, bừa bãi tùy ý. Anh sống thẳng thắn, sống rực rỡ, sống ngạo nghễ như một ngọn lửa chưa từng biết đến giá lạnh.

Nhưng rồi sau biến cố gia đình,anh thu lại hết sắc bén, gai góc , giấu đi ngạo khí, tự mình cắt bỏ những đoạn rực rỡ nhất trong tính cách, tự mình mai táng tất cả cảm xúc dư thừa. Trở thành người ít lời, bình tĩnh, trầm mặc, lại lạnh lùng lý trí — như thể một người từ trong tro tàn chui ra .

Nhưng cô biết, đó đều là áo giáp anh khoác lên để đối mặt với "những người khác". 

Yến Thiếu Ngu nên là như lúc này đây ... tươi sống. 

So với bất cứ ai đều tươi sống.

Loading...