Yến Thiếu Ngu bước qua từng xác lính địch, ánh mắt quét một vòng quanh đống t.h.i t.h.ể ngổn ngang, bàn tay cầm s.ú.n.g siết chặt, nâng s.ú.n.g lên, từng bước trầm ổn mà kiên định, bắt đầu làm phần việc của mình.
Phía sau anh, Cố Nguyệt Hoài thấp giọng nói : “Pháo đài quân sự cấp sư đoàn như thế này – chỉ riêng phần tình báo thôi đã là đại công. Cơ hội như vậy, nhất định phải nắm chắc.”
Yến Thiếu Ngu khựng lại. Một thoáng xao động lướt qua đáy mắt. Dưới vẻ ngoài lạnh lùng, trong lòng anh nổi lên một cơn gió âm ỉ. Từ khi nhận ra năng lực tác chiến và khả năng phân tích chiến lược của Nguyệt Hoài, cảm giác ấy cứ ngày một rõ rệt, cảm giác "ăn cơm mềm", rất khó để chấp nhận.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy ánh mắt ấy, như nhìn thấu được mọi lớp phòng ngự trong lòng anh. Cô bước đến gần một bước, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Em là quân y. Công trạng cũng chỉ là ghi nhận về mặt y tế, không trực tiếp nắm quyền. Cho nên dù có quân công hay không, thực tế đối với em cũng chẳng có gì khác nhau."
Cô ngẩng đầu, mắt không rời anh, ngữ điệu trầm ổn :
“Nhưng với anh thì khác. Đối với anh , quân công là cơ sở để được tín nhiệm, là điểm tựa để nắm quyền lãnh đạo, là bệ phóng để giành lấy thế chủ động chiến trường. Đừng để cái gọi là thể diện làm mờ mắt. Đừng để lòng tự trọng biến thành xiềng xích cản bước tiến của anh.”
Cô ngừng một chút, rồi tiếp lời, giọng nói trầm lại, từng từ như rót vào lòng anh một thứ chân thành không thể từ chối: “Thêm nữa , em không phải là vợ hợp pháp của anh sao ? Đã lãnh chứng cái loại này ? Mà vợ chồng xưa nay vẫn được coi là một thể thống nhất. Cái gì mà của em của anh ? Của em, chẳng phải cũng là của anh sao ? Có gì là 'cho' hay 'nhận' ở đây? Có gì mà em không cho anh được chứ ? Chỉ cần nó có ích cho anh."
"Em tin anh. Tin anh xứng đáng với vị trí cao hơn. Anh phải đứng ở nơi anh nên thuộc về.”
Nga
Không chỉ Yến Thiếu Ngu muốn trở về thủ đô — Cố Nguyệt Hoài cũng phải đến đó. Ở nơi trung tâm chính trị ấy, còn có một người chưa giải quyết dứt điểm: Điền Tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2143.html.]
Giữa cô và người phụ nữ kia, sớm muộn gì cũng phải có một hồi phân định sống còn. Đó không còn đơn thuần là ân oán cá nhân, mà là hiểm họa tiềm ẩn ảnh hưởng đến đại cục.
Bởi Điền Tĩnh — với bản chất ngoan cố, tàn nhẫn và bản năng sinh tồn như cỏ dại — dù bị đánh gục vẫn có thể vươn dậy. Cô ta sinh ra để luồn lách trong mọi thể chế, quen thói bám víu quyền lực như loài đỉa hút máu. Một khi để cô ta tồn tại, nhất định sẽ tiếp tục mọc rễ ở những nơi không ai ngờ tới, leo lên bằng mọi giá, và sẵn sàng đạp lên bất kỳ ai có thể lợi dụng.
Nếu bây giờ không xử lý dứt điểm, thì tương lai — không ai có thể đoán được cô ta sẽ biến thành thứ gì, và gây ra hậu quả gì.
Cho nên, lần tới gặp lại… phải là một kích chí mạng.
Không còn khoan nhượng, không còn nhân từ. Đòn cuối cùng phải khiến Điền Tĩnh vĩnh viễn biến mất, không còn cơ hội giở trò, càng không thể tái sinh từ tro tàn. Đòn đó không chỉ là thanh trừng một đối thủ, mà còn là chặt đứt hậu họa, bảo toàn cho những người phía sau.
Chỉ cần nghĩ đến Điền Tĩnh, lệ khí bị cô phong ấn trong cơ thể lại rục rịch như sóng ngầm vỡ đê. Nó là sự tích tụ của thù hận, của máu, của những lần bị chèn ép, bị đẩy vào đường cùng, của những lần phải cắn răng nhìn người thân lần lượt ra đi , kết thúc sinh mệnh , chấm dứt cả tương lại tươi sáng trong tay cô ta . Cũng không biết là do đã g.i.ế.c địch quá nhiều ở Lăng Xuyên Nham, hay do chiến trường mùi m.á.u quá đậm đặc, mà ý chí sát phạt trong cô cứ thế sôi trào, khó mà kìm nén.
Yến Thiếu Ngu đứng bên cạnh, đã nhận ra sự bất thường. Anh vốn định mở miệng giải thích: rằng không phải anh đang nghĩ đến "thể diện”, cũng không phải vì tự ti hèn yếu. Chỉ là... anh thấy không cam lòng. Một người đàn ông, một quân nhân, mà quân công của anh lại do người phụ nữ luôn đứng sau anh đi trước chiến đấu hăng hái giành về.
Nhưng vừa định mở lời, lại thấy sắc mặt Cố Nguyệt Hoài chợt trở mơ hồ , nặng nề. Anh giật mình, đưa tay áp nhẹ lên gò má lạnh buốt của cô.
“Em sao vậy?” – giọng anh thấp nhưng gấp gáp, không giấu nổi lo lắng – “Có phải... dùng quá nhiều năng lực rồi không?”