Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2140
Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:14:36
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Doanh địa của quân M.
Từng luồng khói cơm nóng hổi quấn quanh trại bạt, lẫn với mùi khoai tây hầm và cá muối tiêu nồng đậm. Trong không khí ẩm ướt của vùng rừng núi, những mùi vị ấy lại trở thành thứ xa xỉ hiếm hoi còn sót lại giữa khói lửa chiến tranh.
Tất cả đều đang được phân phát theo thứ tự, từng phần được đưa đến từng lều trại trong doanh địa.
Nhưng tất cả những điều đó—rất nhanh—sẽ trở thành cảnh tượng cuối cùng của họ trong đời.
Trong một lều trung tâm, hai tên trung giáo đang ngồi đối diện nhau bên bàn gỗ thấp. Trước mặt chúng là khay thức ăn còn chưa động đến.
Theo cơ cấu tác chiến của quân đội M quốc, một doanh địa từ ba trăm đến một ngàn quân chỉ cần một trung giáo phụ trách, một giáo quan làm phó. Nhưng hôm nay lại xuất hiện đồng thời hai trung giáo trong cùng một doanh trại—chỉ riêng điều này thôi cũng thể hiện rõ sự bất thường của lính M quốc đóng quân tại nơi này.
Một viên trung giáo còn khá trẻ chau mày, giọng trầm thấp nhưng đầy lo ngại:
“Bọn chuột Z quốc ẩn sâu như rễ mục. Muốn kéo chúng ra ngoài e là khó hơn đào vàng dưới lòng đất.”
Trung giáo già không đáp ngay, ông ta nhấp một ngụm nước, đặt xuống, rồi mới cất giọng lạnh như thép:
“Dù phải cày nát cả ngọn núi này, cũng phải moi bằng được chúng ra. Nếu để pháo đài ngầm bị phát hiện, hậu quả không phải là tôi và anh có thể gánh nổi.”
Ông ta dừng lại, rồi dứt khoát ra lệnh:
"Tăng cường binh lực, mở rộng bán kính kiểm soát, tiến hành phong tỏa toàn diện. Mỗi tấc đất, mỗi khe đá, không được bỏ sót. Cho dù là bóng ma cũng phải lôi ra ánh sáng."
Nga
Tên trung giáo trẻ khẽ gật đầu, còn chưa kịp đáp lời thì người bên cạnh đột ngột giơ tay ra hiệu im lặng. Tên trung giáo già đứng bật dậy, rút s.ú.n.g từ thắt lưng, ánh mắt như lưỡi lê khóa chặt vào hướng cửa lều.
Ông ta đột ngột đứng dậy, rút s.ú.n.g từ thắt lưng nhắm thẳng vào hướng bên ngoài lều, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trung giáo trẻ sửng sốt, cũng lập tức theo bản năng rút súng, giữ chặt tư thế tác chiến.
Một lát sau, bên ngoài không có động tĩnh gì, trung giáo trẻ thắc mắc: "Có chuyện gì vậy?"“Yên tĩnh quá mức.” Trung giáo già không quay đầu, sống lưng căng thẳng như dây cung.
Đó không phải là lời cảm thán—mà là nhận định.
Nhiều năm lăn lộn nơi chiến trường đã rèn cho ông ta một bản năng như thú săn mồi: bất kỳ sự thay đổi nào của môi trường đều có thể trở thành mồi lửa cho một cuộc phục kích. Sự yên tĩnh lúc này không phải là yên bình, mà là báo hiệu của một cơn bão.
Tên trung giáo trẻ nghe vậy liền lập tức im bặt, nín thở , nghiêng tai lắng nghe. Tiếng gió phất nhẹ qua mái lều, lá khô xào xạc dưới chân, nhưng tuyệt nhiên… không còn tiếng côn trùng, không tiếng bước chân, thậm chí không một hơi thở thừa thãi.
Cô tịch. Lạnh lẽo. Đầy sát khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2140.html.]
Doanh địa này vốn chỉ là vỏ bọc cho pháo đài ngầm, nên luôn có lính gác, tuần tra xoay vòng liên tục. Một con sóc chạy ngang cũng bị ghi nhận, một cành cây gãy cũng được báo về trung tâm.
Thế nhưng giờ phút này… lại im lặng đến rợn người.
Như thể cả doanh trại rộng lớn chỉ còn sót lại đúng hai người bọn họ.
Khuôn mặt tên trung giáo trẻ tái đi, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Anh ta nuốt khan một ngụm nước bọt, rồi siết chặt khẩu s.ú.n.g lục, từ từ lùi về phía sau, khom người tựa lưng vào chiếc giường dã chiến rỉ sét. Chiếc khung sắt lồi lõm nay bất đắc dĩ trở thành tấm chắn duy nhất giữa anh ta và hiểm họa đang rình rập .
Ra ngoài điều tra tình hình á ?
Anh ta phải có cái lá gan kia thì mới làm được !
Tên trung giáo lớn tuổi đột ngột hướng ra ngoài lều quát lớn mấy tiếng. Nhưng đáp lại chỉ là một khoảng không c.h.ế.t lặng. Không tiếng đáp, không một bóng người từ trạm gác xuất hiện. Không một âm thanh nào ngoài tiếng gió hun hút qua mái bạt, lạnh lẽo và cô liêu đến nghẹt thở.
Trái tim ông ta trầm hẳn xuống.
Sự yên tĩnh trong chiến trường không bao giờ là dấu hiệu tốt.
Bất kỳ sự “im ắng” nào giữa doanh địa đều là khúc dạo đầu của thảm họa.
Ông ta lập tức quay đầu, khẩn trương nói với tên trung giáo trẻ:
“Lập tức rút về khu pháo đài ngầm, kiểm tra toàn bộ quân số! Ra lệnh cho tất cả các nhóm cảnh giới quay về tập kết. Từ giờ phút này, mỗi đội chia làm ba tốp, phối hợp xoay vòng tuần tra và cảnh giới ba lớp—lưới chặn trong, tuyến phòng ngự ngoài và điểm nút ở tầng hầm. Nếu có bất kỳ kẻ đột nhập nào—tiêu diệt tại chỗ. Tin tức về pháo đài tuyệt đối không được rò rỉ, dù chỉ là một chút tin tức mơ hồ!"
Lời còn chưa dứt, một cơn chấn động dữ dội bất ngờ đánh úp lại. Tên trung giáo trẻ loạng choạng, suýt nữa ngã chúi về phía trước.
Lều trại run bần bật như thể sắp bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Rồi chỉ trong tích tắc — một tiếng xé rợn người vang lên, như tiếng da thịt bị lột khỏi xương.
Một đám dây leo to bằng bắp tay, mép lá răng cưa sắc lạnh như d.a.o thép, từ đâu đột ngột vươn tới như những đòn roi tử thần, cắm phập xuyên qua lớp bạt lều. Chúng cuốn phăng mọi vật cản, bứt toạc trần lều, kéo theo từng mảng bạt rách và khung sắt bị bóp cong. Gió lạnh gào thét tràn vào qua khoảng trống, kèm theo làn hơi tanh tưởi như từ địa ngục trồi lên.
Tên trung giáo già chưa kịp phản ứng thì một sợi dây leo đã siết ngang cổ ông, kéo phăng ra khỏi chỗ nấp như món đồ chơi nhẹ bẫng.
Máu b.ắ.n tung tóe.
Tên trung giáo trẻ chỉ kịp thấy bóng đen xoáy tới trước khi ánh sáng trước mắt vụt tắt, cùng lúc với tiếng hét bị chặn ngang họng.
Đến lúc chết, cả hai vẫn không thể hiểu nổi , tại sao mình c.h.ế.t , càng không bao giờ biết được , mình đã đối mặt với thứ gì.
Không bóng dáng kẻ địch trong hình hài con người. Không tiếng súng. Không cả lời báo động cuối cùng.
Thứ giáng xuống doanh địa không phải là một trận tập kích thông thường—mà là một cuộc thanh trừng không tiếng động, mang theo sự thầm lặng đáng sợ như chính bản chất của bóng đêm vùng biên giới.