Hai người lính đứng nghiêm trước t.h.i t.h.ể không còn nguyên vẹn của đồng chí Vương Hâm, bóng lưng thẳng tắp như cột mốc giữa đại ngàn. Họ đồng loạt đưa tay lên trán, thực hiện một động tác chào tiêu chuẩn – một cái chào mang theo tất cả lòng kính ngưỡng, thương xót và nỗi đau nghẹn ngào tận đáy tim.
Cái chào ấy không chỉ là nghi thức quân đội, mà còn là một lời tiễn biệt trang nghiêm – gửi đến người đồng đội đã hy sinh vì nhiệm vụ. Nó như muốn khắc sâu hình ảnh người chiến sĩ kiên cường vào tâm khảm, để mãi mãi không ai trong đơn vị quên được cái tên Vương Hâm – người đã dùng m.á.u thịt của mình, để lại cho toàn đội một con đường sống sót.
Mạnh Hổ không nói một lời nào. Anh ta chỉ yên lặng cúi đầu, hai tay run nhẹ. Một lát sau, anh ta cởi bộ quân phục sạch sẽ còn nguyên vẹn trên người mình, mặc vào cho Vương Hâm , từng động tác chậm rãi, thành kính như đang làm một nghi lễ. Đó giống như là sự chuyển giao danh dự – để Vương Hâm, dù thân thể đã không còn toàn vẹn, vẫn có thể ra đi trong sắc phục quân nhân chỉnh tề, đúng với phẩm giá và thân phận của một người lính đã hoàn thành sứ mệnh.
Bởi vì trong nhận thức của họ, bộ quân phục không đơn thuần là quần áo – mà là biểu tượng thiêng liêng của lý tưởng cách mạng, của trách nhiệm, của m.á.u và niềm tin mà người lính mang trên mình.
Mạnh Hổ không thể chịu đựng được cảnh Vương Hâm ra đi trong tình trạng tứ chi cụt lìa, thân thể tổn thương đến mức không còn nhận dạng được. Anh ta cúi xuống, nhặt một nhánh sung khô rồi khéo léo gài vào phần tay và chân đã cụt, từng chút một tái tạo lại dáng hình nguyên vẹn cho đồng đội. Sau đó, anh nhét những tán lá xanh vào ống tay áo, ống quần, điều chỉnh lại tư thế nằm của Vương Hâm cho ngay ngắn, như thể anh ấy chỉ đang tạm nghỉ giữa trận.
Trong tâm trí anh ta , Vương Hâm không chỉ là một chiến sĩ đã ngã xuống, mà còn là một phần của tập thể, là một đồng chí từng sát cánh chiến đấu, từng cười, từng sống giữa những thời khắc sống còn. Mạnh Hổ và những người đồng đội còn ở lại, có trách nhiệm gìn giữ nhân phẩm, trả lại sự tôn nghiêm cho anh ấy.
Không để đồng đội nằm xuống trong cô tịch, càng không để người anh em rời trận trong nhục nhằn.
Nga
Hạ Lam Chương đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe, lặng lẽ đưa tay phụ giúp Mạnh Hổ. Không ai nói lời nào, nhưng sự phối hợp giữa hai người ăn ý đến mức tự nhiên, vào lúc này, bọn họ không cần ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ cần lòng biết ơn và nỗi đau chung là đủ để thấu hiểu nhau.
Vương Hâm, anh ấy đã làm đủ nhiều , đã hoàn thành đủ tốt nhiệm vụ của mình , giờ thì anh ấy chỉ cần nằm yên dưới tấm áo lính sạch sẽ, cùng với thân thể đã được chỉnh trang cẩn thận, như một chiến sĩ đang yên giấc, chờ đến ngày được ghi tên vào danh sách những người hùng vô danh, mãi mãi sống trong ký ức của đồng đội.
Yến Thiếu Ngu không lên tiếng, cũng không đưa ra bất kỳ lời an ủi rập khuôn nào. Anh chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, cùng cô tìm một góc khuất tầm mắt của đồng đội, chờ cô bình phục tâm trạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2134.html.]
Cố Nguyệt Hoài đứng yên lặng hồi lâu. Cô cúi đầu, đôi mắt cụp xuống, lặng lẽ che giấu xúc cảm cuộn trào nơi đáy lòng. Khi cất tiếng, giọng cô nhẹ như hơi thở, nhưng mỗi chữ đều trĩu nặng:
“Xin lỗi… em không cứu được Vương Hâm.”
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu khẽ chuyển, nhìn vào gương mặt cô. Anh không cần hỏi cũng biết, tiếng gào xé lòng của Mạnh Hổ vừa rồi đã đ.â.m sâu vào đáy lòng cô.
Yến Thiếu Ngu không trách móc. Anh chỉ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để đôi mắt cô đối diện với anh – nghiêm túc, trầm lặng và kiên định. Giọng anh thấp, như một lời thề nguyện thốt ra giữa chiến trường, nhưng cũng rõ ràng và vững chắc như khẩu lệnh trong giờ phút sinh tử:
“Chuyện này không phải lỗi của em. Đây là lựa chọn của Vương Hâm.”
Anh dừng lại một nhịp, rồi tiếp lời:
“Làm một người lính, thì phải sẵn sàng nằm xuống bất cứ lúc nào. Da ngựa bọc thây là vinh quang, không phải nỗi hổ thẹn. Cậu ấy c.h.ế.t tại vị trí chiến đấu, ngã xuống như một người lính chân chính – không oán thán, không phí hoài.”
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấy mang một sự chân thành:
“Em là quân y. Trách nhiệm của em là cứu người – trong phạm vi cho phép. Nguyệt Hoài, em không phải thần tiên. Nếu một quân y có thể cứu được tất cả mọi người, thì chiến tranh đã không còn tồn tại.”
Câu nói đủ sức đánh bật mọi lớp phòng vệ trong lòng cô. Cô cắn môi, ánh mắt khẽ run lên, nhưng không rơi lệ.