Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2133
Cập nhật lúc: 2025-05-14 01:31:02
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Yến Thiếu Ngu hít một hơi, không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Ở đây đợi anh."
Anh xoay người, rút s.ú.n.g từ thắt lưng, bước từng bước chắc chắn trên nền đất bê bết máu, tiến về phía những xác c.h.ế.t đang nằm rải rác.
Từng phát đạn vang lên, dứt khoát và chuẩn xác, găm thẳng vào tim những kẻ đã chết, tạo nên dấu vết rõ ràng – có vết đạn, có hỏa lực, có vết thương chí tử.
Sau khi làm xong, chưa kịp bước đến bên cô, tiếng bước chân dồn dập đã vang lên từ phía rừng cây rậm rạp.
Cố Nguyệt Hoài lập tức xoay người, ánh mắt lướt qua cánh rừng, thì thầm:
“Là nhóm người Mạnh Hổ đến.”
Hai người đứng giữa cảnh tượng đẫm máu, thây nằm la liệt, đất đá nhuộm đỏ, mùi khói s.ú.n.g còn chưa tan hết đã hòa lẫn với mùi tanh nồng của xác người — một khung cảnh tang thương như vừa bước ra từ địa ngục.
Màu đỏ loang lổ kéo dài khắp nơi, t.h.i t.h.ể binh lính M quốc nằm ngổn ngang, không theo hàng lối, không vết thương rõ ràng, trông giống như vừa bị một thế lực vô hình nào đó cuốn sạch sinh mệnh trong chớp mắt.
Bối cảnh ấy đặt giữa núi rừng heo hút, lại càng nhuốm thêm phần rợn ngợp.
Khi nhóm người Mạnh Hổ , Hạ Lam Chương và đám chiến sĩ của đơn vị 168 đến nơi, họ lập tức bị khung cảnh trước mắt làm cho sững người.
Hạ Lam Chương vừa thấy bóng dáng Cố Nguyệt Hoài, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Trong lòng căng như dây cung suốt quãng đường giờ mới được buông lỏng đôi chút.
Nga
May mà cô không có việc gì.
Mạnh Hổ bước nhanh vài bước, đôi giày dẫm lên vũng m.á.u mà không nhận ra. Anh ta nhìn lướt qua những thi thể, rồi ánh mắt dừng lại ở hai người đang đứng bên nhau. Giọng anh ta khàn đặc, gần như khô rát:
“Đội trưởng! Cố quân y! Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Yến Thiếu Ngu vẫn giữ nguyên sắc mặt điềm tĩnh. Anh không vội, từng câu từng chữ thốt ra rõ ràng, rắn rỏi như từng nhịp bước hành quân vững chãi:
“Như các đồng chí đã thấy, Vương Hâm đã dẫn dụ địch vào khu vực này, sau đó kích nổ, tiêu diệt gọn hai phân đội lính M quốc. Tôi có mặt tại hiện trường để làm nhiệm vụ thu hồi di thể đồng chí ấy, đúng lúc một tốp địch bị tiếng nổ hấp dẫn mò đến điều tra, tiện thể, tôi xử lý luôn.”
Lời nói dứt khoát, không một tia do dự, mang đầy uy quyền của người chỉ huy dạn dày kinh nghiệm. Vốn dĩ, phong cách tác chiến của Yến Thiếu Ngu luôn là vậy: nhanh gọn, quyết liệt, không để kẽ hở, cho nên lời anh nói , không một ai cảm thấy hoài nghi.
Trong phút chốc, hàng ngũ đơn vị 168 bỗng sục sôi. Ánh mắt các chiến sĩ đồng loạt sáng lên, không che giấu nổi sự kính phục lẫn xúc động sâu sắc.
Dù là cái c.h.ế.t oanh liệt của Vương Hâm, hay là chiến tích đơn độc của Yến Thiếu Ngu , đều thể hiện bản lĩnh của người lính thời chiến, đều là chiến công.
Máu đã đổ. Người đã ngã xuống. Nhưng đổi lại, chiến công rực rỡ ấy đủ để ghi danh vào quân sử, trở thành ký hiệu bất tử cho sự dũng cảm và tinh thần kỷ luật thép của đơn vị 168.
Yến Thiếu Ngu không để ai có cơ hội truy vấn thêm. Giọng anh cất lên rõ ràng, mang âm điệu quân lệnh không thể kháng cự:
“Mạnh Hổ, cậu cùng Hạ Lam Chương lập tức thu dọn di thể đồng chí Vương Hâm. Tổ hai, tổ bốn tản ra kiểm tra địa hình xung quanh, thiết lập phòng tuyến tạm thời. Những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ, chỉnh đốn trang bị, dọn sạch chiến trường. Không để sót bất kỳ dấu vết nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2133.html.]
“Rõ!”
Tiếng đáp đồng thanh, mạnh mẽ, như sấm rền xé rừng. Không ai do dự. Mỗi người lập tức vào vị trí của mình, hành động theo điều lệnh. Từ động tác đến ánh mắt đều toát lên tinh thần quân kỷ nghiêm minh, cũng như nỗi đau sâu kín đang được gói chặt trong lớp vỏ kỷ luật.
Mạnh Hổ bước đi với đôi mắt đỏ hoe. Anh lặng lẽ theo sau Yến Thiếu Ngu và Hạ Lam Chương, đến bên di thể của Vương Hâm.
Khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể không còn nguyên vẹn, tứ chi tàn khuyết của đồng đội, trái tim Mạnh Hổ như bị ai đó siết chặt. Không khí xung quanh dường như đông cứng lại. Cổ họng anh nghẹn ứ, những lời muốn nói hóa thành từng hơi thở dồn dập, rối loạn.
Hạ Lam Chương cũng đứng lặng bên cạnh. Hai bàn tay anh siết chặt đến trắng bệch, các đốt ngón tay hằn rõ như sắp bật máu. Gương mặt đỏ bừng, không phải vì giận dữ, mà bởi một cơn xúc động mãnh liệt đang bị kìm nén đến nghẹn thở.
Trên chiến trường, nước mắt là một thứ xa xỉ. Cảm xúc phải giam lại trong lồng ngực. Tiếng khóc, nếu có, cũng bị ép sâu xuống tận đáy họng.
Chính vào khoảnh khắc này, Hạ Lam Chương bỗng nhớ đến lời anh trai từng nói:
“Có những lúc, giữa làn mưa b.o.m bão đạn, khi đồng đội vừa ngã xuống, t.h.i t.h.ể còn chưa kịp thu gom, họ đã phải đào chiến hào ngay tại chỗ — dùng chính thân thể của đồng đội làm lá chắn.
Những người đã ngã xuống, họ chưa thực sự rời đi. Họ vẫn ở lại, chiến đấu theo một cách khác: dùng thân xác mình chặn đạn, cản lửa, bảo vệ những người còn sống.”
Chiến trường chưa bao giờ cho một người lính đủ thời gian để tiếc thương trọn vẹn một ai.
Hôm nay, ở trong hoàn cảnh ấy, khi tận mắt chứng kiến một chiến hữu của mình — Vương Hâm — dùng chính sinh mạng để cản bước quân thù, Hạ Lam Chương càng thấm thía sâu sắc những lời anh trai đã từng nói.
Đây không còn là lời kể, là truyền thuyết, mà là hiện thực, là chiến tranh.
Và trong chiến tranh, đứng trước mất mát và hy sinh, người sống không có đặc quyền yếu đuối.
Họ phải mạnh mẽ — không chỉ để tồn tại, mà còn để xứng đáng với những người đã ngã xuống.
Nhưng đơn vị 168 là một đơn vị chủ yếu gồm tân binh. Bọn họ còn chưa kịp hiểu hết hai chữ "chiến tranh" tàn khốc đến nhường nào, bọn họ còn chưa kịp "trưởng thành". Dưới sự chỉ huy nghiêm mật của Yến Thiếu Ngu, tổn thất luôn được giảm thiểu đến mức thấp nhất. Thế nên, cái c.h.ế.t của Vương Hâm không chỉ khiến họ bàng hoàng, mà còn như một nhát d.a.o âm thầm cứa vào trái tim còn quá non trẻ.
Vương Hâm ngã xuống — không phải trong im lặng, mà mang theo tinh thần rực sáng.
Một người đã dùng cái c.h.ế.t của mình, đổi lấy sự sống cho rất nhiều người.
Đó không chỉ là sự hy sinh.
Đó là đại nghĩa.
Một người như thế...
xứng đáng để bọn họ cúi đầu, nghiêng mình, và ... rơi lệ.