Bí mật đã bị phơi bày ngay trước mắt anh. Nhưng anh sẽ nghĩ gì?
Liệu anh có tin rằng cô vẫn là "Cố Nguyệt Hoài" anh từng quen biết? Vẫn là "Cố Nguyệt Hoài" chưa bao giờ đánh mất bản tâm? Hay sẽ nhìn cô bằng ánh mắt của người đời — nghi kỵ, xa cách, thậm chí là sợ hãi?
Cố Nguyệt Hoài không chắc.
Dẫu cô có thể giữ vững tinh thần trên chiến trường, dẫu đã có thể mặt không đổi sắc đối diện với sinh tử — nhưng giây phút này, cô lại không dám đối mặt với ánh mắt của anh. Cô không sợ bị chất vấn, càng không ngại chịu trách nhiệm. Điều duy nhất khiến cô do dự… là sợ anh không còn tin cô nữa.
Yến Thiếu Ngu nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt vô thức dừng lại nơi khóe môi cô , gắng gượng nở ra một nụ cười. Lúc trước , mỗi khi nhìn thấy nụ cười này , anh lại cảm thấy thực vui vẻ, cùng dịu dàng, nhưng lúc này , nhìn cô đứng bất động ở nơi đó, lúng túng nở nụ cười , sao lại chỉ thấy bi thương đến thế .
Yết hầu anh khẽ động, cổ họng như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Khẩu s.ú.n.g trên tay rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh trầm đục. Nhưng tiếng vang ấy hoàn toàn không át được tiếng bước chân gấp gáp của anh khi anh sải bước tiến tới.
Chỉ còn chưa đầy một sải tay, Yến Thiếu Ngu đưa tay ra, cúi người, không hề do dự mà ôm chặt lấy cô vào lòng.
Cơ thể anh khẽ run lên, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt như vừa thoát khỏi một cuộc giằng co khốc liệt trong tâm trí. Rõ ràng chấn động trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tan biến – nhưng điều đầu tiên anh làm, lại là ôm chặt người cô gái trước mắt , như muốn dùng toàn bộ hơi ấm từ bản thân để chứng minh: anh chưa từng sợ cô, cũng chưa từng sinh ý lùi bước.
Cố Nguyệt Hoài đưa tay vòng lấy eo anh, rất nhẹ. Giọng cô nhỏ đến mức như thì thầm, như thể sợ khoảnh khắc này chỉ là giấc mộng cô dệt nên, chạm vào là vỡ nát:
"Đừng sợ em ... được không?"
Yến Thiếu Ngu mím môi, đôi mày anh nhíu chặt, nét mặt hiện lên đường nét cứng cỏi, mang theo khí khái của một người lính đã từng vào sinh ra tử. Anh không trả lời ngay. Vòng tay ôm cô càng siết chặt hơn một chút, mang theo sức mạnh như muốn giam giữ cả linh hồn cô vào trong n.g.ự.c mình.
Giọng anh khàn đặc, thanh âm có chút nghẹn lại nơi cuống họng, nhưng từng chữ đều rõ ràng, trầm ổn và mang theo một tia cứng cỏi đặc trưng của quân nhân:
"Không phải. Anh chưa từng sợ em là quỷ mị, cũng chẳng sợ em là tinh quái rừng sâu … điều anh thật sự sợ… là anh không giữ nổi em , một ngày nào đó nếu em phải rời đi, mà anh không giữ nổi em lại bên mình.”."
Nga
Anh từng hoảng hốt — điều đó là thật.
Bởi vì anh là lính — mà một người lính được đào tạo từ hệ thống quân kỷ nghiêm ngặt, sống theo nguyên tắc, suy nghĩ trong phạm vi chiến lược, hành động theo mệnh lệnh — thì việc tận mắt chứng kiến một điều vượt ra ngoài nhận thức, bản năng đầu tiên chính là phản ứng phòng ngự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2131.html.]
Những điều anh nói đều là thật lòng: bất kể "Cố Nguyệt Hoài" là người hay là yêu quái, là sinh linh từ núi rừng hay là sự tồn tại không thể lý giải bằng bất kỳ kiến thức hay nhận tri thông thường nào – anh đều không sợ.
Bởi vì, kể từ khi đoán được sự kỳ diệu của thứ nước giếng mà Nguyệt Hoài luôn chuẩn bị cho anh trước khi anh rời đi, trong lòng anh đã có nghi ngờ.
Anh đã có nghi ngờ, nhưng lại chưa từng nghĩ muốn chất vấn.
Bởi vì anh tin.
Anh tin, dù cô có là ai, đến từ đâu, mang trong mình năng lực thế nào, thì cô vẫn là cô , là "Cố Nguyệt Hoài" mà anh yêu, là người nguyện vì anh vượt khó khăn nguy hiểm, chỉ vì mang lại cho anh những điều tốt nhất .
Cho nên những thứ trước mắt ngày hôm nay , cùng lắm cũng chỉ là giúp anh xác làm sáng tỏ nghi ngờ trong lòng thôi.
Chỉ thế mà thôi.
Yến Thiếu Ngu buông lỏng vòng tay, tay anh chuyển sang khẽ nâng khuôn mặt cô, đầu ngón tay chạm vào làn da lạnh buốt vì gió rừng, lướt qua gò má, dừng lại nơi khóe mắt đã đỏ hoe của cô.
Ánh mắt cô mang theo sợ hãi, dè chừng, lại xen lẫn một tia bất an. Anh nhìn thẳng vào đó, không né tránh, cũng không trốn chạy.
Giọng anh bình tĩnh, nhưng mang theo một sức nặng không thể nghi ngờ:
“Anh không sợ. Và càng không bao giờ nói ra điều này với bất kỳ ai. Em không cần lo, cũng không cần mang bất kỳ tâm lý gánh nặng nào . Bất kể sau này xảy ra chuyện gì… đều có anh.”
Không phải lời trấn an, càng không phải lời hứa tùy tiện. Mà là một sự cam kết.
Anh biết, cô không cần lòng thương hại, càng không cần người bên cạnh vì một phút nhất thời mà cảm động. Thứ cô cần, là niềm tin vững vàng, là sự hậu thuẫn vô điều kiện — là một người đủ bản lĩnh đứng cạnh cô khi cô bị cả thế giới chất vấn.
Và anh muốn : bản thân mình chính là người đó.
Không để cô lùi bước vì sợ hãi. Không để cô lặng lẽ quay đầu vì thấy mình trở thành gánh nặng. Không để cô đi một mình.
Yến Thiếu Ngu không bao giờ để Cố Nguyệt Hoài rời đi. Không đời nào.