Yến Thiếu Ngu không trả lời ngay.
Anh đứng lặng bất động, ánh mắt như bị giam chặt vào tầng khói đen đang cuồn cuộn bốc lên từ chân trời phía xa. Một quầng lửa nấm khổng lồ vừa mới hình thành, cao gần mười thước, gợn sóng như màn khói lan ra từ một vụ nổ lựu pháo cỡ lớn hoặc b.o.m xăng quân dụng.
Không khí tại đó bị vặn xoắn, tỏa ra thứ mùi hỗn hợp giữa nhựa cháy, m.á.u và khói thuốc s.ú.n.g – thứ mùi đặc trưng của chiến trường vừa bị cày xới.
Cơn gió xuyên qua rừng mang theo mùi khét lẹt, lạnh lẽo và hắc nồng – không phải mùi của sự sống, mà là hơi thở của cái chết.
Giọng Yến Thiếu Ngu trầm khàn, như bị nén ép từ tận đáy lồng ngực: “Không phải nội chiến.”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, nhưng giọng lại trầm xuống : “Là Vương Hâm.”
Nghe đến cái tên ấy – Vương Hâm, sắc mặt Mạnh Hổ chấn động dữ dội.
Hốc mắt đỏ ửng, thần sắc vặn vẹo, như vừa bị một thanh d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng. Anh ta không nói gì, mà đột ngột xoay người nhấc chân lao thẳng về phía vụ nổ, thân hình cao lớn chồm lên như mãnh thú bị xích trói lâu ngày vừa được thả ra.
Nhưng chưa kịp sải bước —
“Đứng lại!”
Một tiếng quát vang lên như sấm, trầm thấp mà uy nghiêm, mang theo áp lực của quân lệnh – không thể kháng cự.
Mạnh Hổ lập tức khựng lại. Hai chân như bị chôn chặt xuống nền đất, toàn thân run lên, không phải vì lạnh, mà vì sự giằng xé giữa cảm xúc và lý trí.
Anh ta không quay đầu ngay. Bờ vai co rút, như đang dùng hết sức khống chế một cơn cuồng nộ bị dồn nén đến cực hạn.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt nhuốm đầy bụi đất – bẩn thỉu, nhếch nhác, nhưng chân thành đến quặn lòng.
Mấy giây sau, Mạnh Hổ mới chậm rãi xoay người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, giọng khàn đặc như bị cứa từng tấc một từ cuống họng: “Đội trưởng… Tôi đã biết mà… Tôi biết cậu ta sẽ không phản bội chúng ta…”
Câu nói đó không phải để biện hộ cho một người.
Đó là tiếng vọng từ đáy lòng một người lính – một người đồng đội, mang theo niềm tin không gì lay chuyển nổi vào chiến hữu đã cùng vào sinh ra tử trong trận chiến khốc liệt.
Ánh mắt Mạnh Hổ thấm đẫm đau thương nhưng sáng ngời kiên định – như cột trụ dựng giữa giông bão.
Dù Vương Hâm từng bị gắn mác “đào binh”, từng bị cả đơn vị nghi hoặc, nhưng trong lòng anh ta, niềm tin ấy chưa từng sứt mẻ.
Yến Thiếu Ngu chậm rãi nhắm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2122.html.]
Từ nơi hàng mi khẽ rũ là một tầng u ám, nặng nề như áp suất của một cơn bão sắp vỡ trận giữa chốn chiến trường. Trong lồng n.g.ự.c người sĩ quan ấy, dâng lên một thứ cảm xúc phức tạp không thể gọi tên—không phải sợ hãi, cũng không phải rối loạn, mà là một loại nỗi đau âm ỉ bị chèn ép đến nghẹt thở: tiếc nuối và đau xót, đan cài trong cơn giằng xé giữa lý trí và cảm tình.
Nga
Đúng vậy…Anh nên sớm nghĩ đến điều này.
Nếu thật sự là phản bội, thì tại sao Vương Hâm chỉ mang theo hai ba lô quân dụng ? Tại sao không nhân cơ hội không người, trực tiếp phá huỷ hết những ba lô quân dụng còn lại ?
Chỉ cần đem tất cả ném xuống vực.
Với tình trạng bây giờ , chỉ cần làm như vậy là hoàn toàn có thể triệt đường sinh tồn của toàn đơn vị 168.
Nếu thật muốn sống sót một mình, tại sao anh ta vẫn để lại con đường sống sót cho 30 chiến sĩ khác của đơn vị 168 ?
Bởi vì… trong thâm tâm Vương Hâm, chưa từng có khái niệm phản bội.
Ngay từ đầu, điều anh ta nhắm đến không phải mạng sống cho riêng mình, mà là một cơ hội sống sót cho những người ở lại.
Vương Hâm dùng chính cái c.h.ế.t của bản thân để đánh đổi đường sống cho đơn vị—lấy m.á.u thịt làm khiên, lấy thân xác làm mồi nhử, mở ra một khe hở sinh tồn giữa trùng vây địch quân.
Tất cả những gì đã xảy ra, kể cả sự "mất tích" ban đầu, hay việc "bỏ lại" đồng đội , vốn không phải sự đào ngũ—mà là một mắt xích trong kế hoạch. Chỉ bằng cách khiến địch tin tưởng hoàn toàn, anh ta mới có cơ hội luồn sâu vào đội hình đối phương, đánh phá từ bên trong.
Hai tiểu đội lính M quốc đột nhiên biến mất làm xáo trộn cục diện, khiến tuyến kế hoạch mà anh ta tỉ mỉ sắp đặt phải thay đổi.
Mạnh Hổ và anh ta cùng bị bắt.
Vương Hâm so với ai đều rõ ràng , khi thực hiện kế hoạch này, một người đi cùng là mang thêm một người xuống mồ.
Khi đó , có lẽ Vương Hâm đã tìm cách bảo toàn tính mạng cho Mạnh Hổ, trong tình huống "Hoàng tiên cô" không xuất hiện.
Vương Hâm lựa chọn không nói cho bất kỳ ai về kế hoạch của mình, cũng không cần sự đồng tình hay thấu hiểu, dù có phải mang trên vai danh xưng kẻ đào binh, thậm chí là tội danh phản quốc.
Sau khi tận mắt nhìn Mạnh Hổ bình an quay trở về điểm trú ẩn của đơn vị, Vương Hâm đã kiên quyết dứt khoát xoay người rời đi.
Bước đi cuối cùng, anh ta chọn đơn độc thực hiện.
Không một chút do dự , cũng chưa từng hối hận.
Bởi vì… Vương Hâm là một người lính thực thụ.
Một người lính thực thụ , có thể âm thầm hi sinh , chỉ để đổi lấy sinh cơ cho người khác , cho đồng đội mình.