“Tính toán thời gian , Vương Hâm rời đi chưa lâu, tôi đề nghị lập tức bố trí phương án mai phục tại sườn núi và khu rừng phía đông nam. Chọn người có thể lực, tinh thần bền bỉ và kinh nghiệm dày dặn – vì chúng ta không thể biết chính xác khi nào quân địch xuất hiện. Đây là phương án đánh nhanh thắng nhanh, ẩn mình chờ địch – tuy nguy hiểm nhưng một khi thành công, có thể khiến đội hình của địch hỗn loạn ngay từ vòng đầu.”
“Mặt khác, đường rút lui cũng phải được chuẩn bị kỹ lưỡng. Tôi đề xuất rút xuống phía dưới. Địa hình hiểm trở chính là lợi thế giúp chúng ta thoát thân trong tình huống xấu nhất.”
Ngữ khí Cố Nguyệt Hoài trầm ổn, cách trình bày vừa lý tính vừa sắc sảo, từng lời nói như kim chỉ nam dẫn lối, âm thầm kéo cả nhóm thoát khỏi mê cung đầy ảo tưởng về “Hoàng tiên cô”, đưa họ trở về với thực tế chiến trường.
Cô đã đến đây – không phải để chứng minh những thứ hư vô. Cô đến là để bảo vệ sinh mạng từng người trong đơn vị 168, bằng chính khả năng của mình. Nhưng năng lực chữa thương ấy, lại quá đặc biệt , cho nên tuyệt đối không thể để lộ trước mặt người khác. Vì vậy, cho dù buộc phải mượn danh “Hoàng tiên cô”, cô cũng nhất định phải hành sự cẩn trọng đến mức tuyệt đối.
“Phía dưới?”
Mạnh Hổ đứng bên mép vách đá, cúi đầu nhìn xuống. Mây mù lững lờ che khuất tầm nhìn, chỉ thấy phía dưới là vực sâu thăm thẳm, dựng đứng đến mấy chục mét, bên dưới là biển rộng lạnh lẽo, sóng cuộn ngầu bọt trắng. Nghe nói vùng biển này còn có cá mập – nhảy xuống ? Không phải là nhảy xuống biển mà trực tiếp nhảy thẳng vào bụng cá mới đúng đi ?
Quan trọng là ... ai dám nhảy xuống đó chứ?
Anh ta cau mày, biểu cảm vừa nghi ngại vừa phức tạp, chậm rãi quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nói :
“Cố quân y, cô cứ chuyên tâm trị bệnh cứu người đi.”
Ý ngầm rõ rành rành :
Cố thần y cô cứ làm tốt bổn phận của quân y là được. Còn mấy chuyện khác – nhất là kiểu đề xuất mạo hiểm kiểu này – thì ... hay là thôi đi . Nếu đội trưởng thực sự "sắc lệnh trí hôn", vì một câu của người bên gối mà mơ màng hồ đồ thật sự điều động đơn vị 168 ném đi xuống , chẳng phải là mất nhiều hơn được ?
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, không giận dữ, cũng không phản bác. Ánh mắt cô vẫn bình thản như cũ, lặng lẽ quay đầu, nhìn sang Yến Thiếu Ngu.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2117.html.]
Anh không nói gì, nhưng thần sắc lại đang thay cô lên tiếng.
Yến Thiếu Ngu vẫn im lặng, ánh mắt hơi cụp xuống, hàng mày nhíu chặt – như đang nghiền ngẫm, đánh giá tính thực tiễn trong kế hoạch mà cô đề xuất.
Người như anh, sẽ không dễ dàng bị lay động bởi lời lẽ cảm tính. Cũng không phải dạng người vì mối quan hệ cá nhân mà buông lơi cảnh giác. Nhưng chính thái độ im lặng ấy, cùng vẻ trầm tư sắc lạnh kia – cho thấy anh không hề bác bỏ khả năng đó.
Anh đang cân nhắc. Một cách nghiêm túc và có hệ thống.
Trong số những người đang có mặt ở đây , anh rõ ràng hơn ai hết, rằng trong chiến tranh, dù chỉ là một kẽ hở nhỏ, một hy vọng mong manh – cũng đáng giá để đặt lên bàn cân, m.ổ x.ẻ và đánh giá kỹ càng.
Hạ Lam Chương đứng bên cạnh cũng không hề có ý nghi ngờ hay bài xích. Trái lại, sau khi bình tĩnh cân nhắc, anh ta cũng dần hiểu ra dụng ý của Cố Nguyệt Hoài.
Thực tế hiện tại đã quá rõ ràng: mặt đất bị kiểm soát nghiêm ngặt, lính M tuần tra dày đặc, trên đầu có máy bay trinh sát, lại thêm Vương Hâm chỉ điểm, hiện tại bọn họ ló đầu lên đấy e là vừa xuất hiện đã bị lính M tung lưới bắt sạch, cho nên đường rút lui phía trên hiển nhiên đã không thể nằm trong tầm suy xét . Vậy thì chỉ còn đường xuống dưới, dù hiểm trở, nhưng lại chưa bị phong tỏa hoàn toàn.
Đây không phải là một lựa chọn liều lĩnh mù quáng, mà là một phương án phòng ngừa hợp lý khi mọi hướng khác đã bị phong tỏa.
Người bình thường, như Mạnh Hổ chẳng hạn, sẽ dễ dàng bị độ cao choáng ngợp cùng hiểm cảnh trước mắt làm chùn bước, lập tức phủ định toàn bộ khả năng. Nhưng nếu có thể bình tĩnh đối mặt, đánh giá khách quan, rồi chủ động tìm cách khắc phục từng điểm yếu, thì con đường ấy — biết đâu lại chính là lối thoát cuối cùng.
Hạ Lam Chương càng nghĩ càng thấy có lý, bèn khẽ gật đầu, rồi đưa ra đề xuất:
“Lăng Xuyên Nham có rừng trúc. Nếu chúng ta chặt trúc, buộc thành bè, chia tổ hạ xuống theo dây, có thể lợi dụng thủy triều rút lui bằng đường biển.”
Anh ta ngừng lại, ánh mắt thoáng lộ vẻ do dự, rồi chậm rãi nói thêm:
“Chỉ có điều... đốn trúc sẽ tạo tiếng động lớn. Với tình hình hiện tại, không dễ giấu được tai mắt phía M quốc.”