Yến Thiếu Ngu khẽ liếc cô một cái, ánh mắt vừa phức tạp vừa yên lặng. Trước mặt Cố Nguyệt Hoài, anh chẳng bao giờ cần gồng mình tỏ ra mạnh mẽ. Anh không nói một lời, nhận lấy lon thịt hộp trong tay cô, chậm rãi bắt đầu ăn.
Chưa kịp nuốt được mấy miếng, dạ dày bắt đầu kháng nghị , cơn đau dạ dày đã bất ngờ ập tới. Từng cơn co rút như con d.a.o nhỏ cắt sâu vào thành bụng, khiến toàn thân anh bất giác căng lại. Hàng mi dày khẽ run lên, không phải vì lạnh, mà là phản ứng bản năng khi cơ thể bị đau đớn hành hạ.
Cố Nguyệt Hoài lập tức phát hiện. Đôi mày thanh tú nhíu lại khi nhìn thấy sắc mặt tái đi vì đau đớn đột ngột của anh, nhẹ giọn nói :
“Uống ít cháo trước đi. Ấm bụng đã, rồi ăn tiếp.”
Yến Thiếu Ngu cắn chặt môi, không phản bác, cũng không làm bộ làm tịch. Anh lặng lẽ cầm lấy hộp cháo trong tay cô, chậm rãi húp từng ngụm. Hơi ấm theo thực quản trượt xuống dạ dày, tạm thời xoa dịu cơn đau đang gào thét trong lồng ngực.
Anh cụp mắt, lặng lẽ nhìn bát cháo , trong lòng rõ ràng : đây là nước thuốc thần kỳ có thể cứu mạng cô vượt ngàn dặm xa xôi mang tới.
Bất kể là khi nào, bất kể đang ở đâu, cô chưa từng keo kiệt thể hiện tấm lòng của cô đối với anh. Cô luôn dành cho anh sự quan tâm tận lực, không phải vì nghĩa vụ, càng không vì thương hại, mà là xuất phát từ sự lựa chọn lý trí, kiên cường và một tấm lòng thủy chung không đổi. Đó là tình cảm không lời nhưng mạnh mẽ như lòng sông cuộn ngầm dưới băng giá, không phô trương mà vững chãi tới tận cùng.
Anh đột nhiên nhớ đến lúc đó , ở khe núi sau đại đội sản xuất Đại Lao Tử, khi đụng độ với bầy sói dữ , vào lúc anh một mình hăng hái chiến đấu với bầy sói, lúc sinh tử chỉ cách nhau trong gang tấc, lúc tiếng sói tru vang rền trong khu rừng khiến người thường nghe thôi đã khiếp đảm, vậy mà cô không hề chần chừ, chẳng mảy may do dự, từ trong căn nhà gỗ lao ra như gió. Một người con gái, với vóc dáng mảnh khảnh, vậy mà không chút sợ hãi, lặng lẽ đứng chặn sau lưng anh, lưng tựa lưng, cùng anh nghênh chiến đàn thú đang gào thét.
Khoảnh khắc đó, anh chưa bao giờ quên.
Đôi mi rũ thấp, khóe mắt nóng ran. Yến Thiếu Ương khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không có lấy một tia vui vẻ, ngược lại như tự giễu chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2113.html.]
Nếu là ngày trước, anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày trở nên yếu mềm đến vậy. Một người vẫn luôn ở phía trước giành giật sự sống, đã chứng quá nhiều cái c.h.ế.t và sự phản bội, vậy mà nay lại vì một chén cháo, vì một ánh mắt dịu dàng, vì một lời nói quan tâm , mà gần như nghẹn ngào.
Từ nhỏ, anh không phải đứa trẻ hay khóc. Trong đại viện, anh là người sớm đã học cách khống chế cảm xúc — lạnh lùng, ngang ngược, không cam chịu bị điều khiển. Anh không giống những đứa trẻ đồng trang lứa, thậm chí anh luôn cảm thấy bọn họ ngờ nghệch, dễ điều khiển, dễ tổn thương. Do hoàn cảnh gia đình , anh theo cha vào quân khu rèn luyện từ sớm , đồng thời cũng từ sớm đã hiểu được rằng, muốn tồn tại, phải đủ mạnh. Chính sự lạnh lùng và bất kham đó đã khiến anh trở thành “vương” trong đám thiếu niên đại viện năm đó .
Anh khi ấy kiêu ngạo, hành sự không kiêng dè, nóng nảy mà bất cần. Nhưng rồi biến cố ập đến. Sự lạnh lẽo của hiện thực và lòng người khiến anh dần hiểu: cuộc sống có rất nhiều khó xử , không phải cứ trắng là trắng , mà đen là đen. Không phải cứ đúng là sẽ được bảo vệ, cũng không phải cứ mạnh là sẽ sống sót. Những điều đó không g.i.ế.c c.h.ế.t anh, nhưng đã mài mòn tất cả sự ngông cuồng từng có. Anh buộc phải trầm mặc, phải thu mình, thậm chí phải cố gắng che chắn cả chính em trai và em gái anh giữa một xã hội đầy những ràng buộc và thị phi.
Dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất , anh cũng chưa từng rơi lệ. Bởi vì anh biết—khóc không thay đổi được gì, ngược lại chỉ càng khiến người ta thấy anh yếu mềm, vô dụng.
Nhưng dù đã quen sống im lặng, chưa một lần để lộ yếu đuối, thì lúc này — trước mặt Nguyệt Hoài , anh lại không thể kìm được dòng cảm xúc đang dâng lên như triều cường.
Trên thế gian này, có lẽ cũng chỉ có một người, mang tên là Cố Nguyệt Hoài, nguyện, không một chút do dự nào, một mình vượt ngàn dặm xa xôi , nghĩa vô phản cố đi đến bên cạnh anh, bất chấp hiểm nguy, sẵn sàng cùng anh đối mặt với mưa b.o.m bão đạn , thậm chí với một tương lại mịt mờ , không biết có đường về hay không, trong thời khắc anh không còn nhìn thấy lối ra.
Nga
Cũng chỉ có cô, mới đủ nghị lực, đủ kiên định, đủ bản lĩnh, để không oán thán, không than phiền, từng chút từng chút một, lặng lẽ kéo anh từ đáy vực lên. Để anh lại có thể vững tâm tiếp tục tin vào những điều tốt đẹp, vì chính bản thân anh cũng đang được hưởng những điều tốt đẹp đó.
Dẫu thế giới này có nghiệt ngã đến đâu, vẫn có người thật lòng ở bên Yến Thiếu Nhu .
Người ấy, tuyệt đối sẽ không buông tay, không quay đầu, không lùi bước.
Sẽ cùng Yến Thiếu Ngu kề vai sát cánh , đối mặt hiểm nguy, và một tương lai vô định cùng với sự kiên định , sự bền bỉ , và lòng trung thành với một tình cảm sâu sắc không thể phai .