Sắc mặt Yến Thiếu Ngu khẽ thay đổi, anh hiểu rõ Nguyệt Hoài, cho nên cũng biết cô lúc trước căn bản là chưa từng tiếp xúc với y học, vậy mà lần trước ở thành phố Hoài Hải, cô lại có thể bình tĩnh, dứt khoát xử lý vết thương do đạn bắn, thủ pháp không những nhanh gọn mà còn chuẩn xác đến bất ngờ. Còn giờ đây, cô thậm chí đã có thể một mình đảm đương vai trò quân y dã chiến, chẩn đoán bệnh trạng, lập kế hoạch điều trị, thậm chí dự trù cả thuốc men từ trước khi khởi hành.
Sự tiến bộ nhanh chóng của cô là điều ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường.
Anh bước lên mấy bước, nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài. Nhưng không phải để nói lời cảm ơn.
Tình cảm giữa hai người họ, đã vượt qua mức cần dùng từ ngữ để biểu đạt. Chỉ một cái nắm tay, đã đủ để truyền hết tất cả lo lắng, cảm kích, thương yêu và cả niềm tin.
Anh ngẩng đầu nhìn đám anh em đang nằm hoặc ngồi trên cỏ khô trong hang động , tinh thần của mọi người rõ ràng đã có chuyển biến tích cực, dù vẫn là những thân hình gầy yếu, những gương mặt vàng vọt như sáp nến, nhưng trong mắt bọn họ đã có lại ánh sáng, tâm trạng cũng buông lỏng đôi chút.
Anh vẫn luôn sợ — sợ rằng quyết định của mình sai rồi , và cũng chính bởi vì quyết định của mình mà khiến cho toàn đơn vị 168 vùi thây nơi đây, trong lãng quên và lạnh lẽo .
Nhưng anh là đội trưởng , mà một người lính , khi đã đứng vào vị trí ấy, thì dù phía trước là vực thẳm, cũng không được phép lùi bước. Người làm chỉ huy không thể sợ đầu sợ đuôi.
Khi lương thực cạn sạch, anh hạ lệnh tổ chức săn bắt dã thú theo đội hình hai người để bảo toàn sinh lực.
Khi đạn dược không còn, anh cho người gỡ hết ổ phục kích, rút toàn đội về, ẩn nấp tuyệt đối, ra lệnh tuyệt đối không được khai hỏa – chỉ được quan sát, ghi nhớ, né tránh.
Không đối đầu trực diện. Không hi sinh vô ích.
Đó là nguyên tắc sinh tồn khi quân ta đã rơi vào thế hoàn toàn bị động.
Anh vẫn luôn tin rằng mình có thể gánh vác được.
Anh vẫn luôn tin rằng, mình đủ sức chỉ huy. Nhưng từng ngày trôi qua, từng chiến sĩ ngã xuống, từng ánh mắt thất thần vì đói khát và lạnh giá – tất cả như những nhát d.a.o xoáy vào tim gan.
Có những đêm không thể ngủ, anh ngồi một mình ngoài cửa hang, lắng nghe tiếng gió hú mà tự hỏi: có phải mình đã sai?
Nếu thật sự cả đơn vị bởi vì quyết định của anh mà chôn thây nơi này, anh không tiếc cái mạng này. Nhưng anh sợ — không phải sợ cái chết, mà là sợ ánh mắt của anh em trong đội – những người đã không chút do dự mà giao tính mạng cho anh.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2108.html.]
Anh sợ phản bội lại niềm tin ấy.
Ngày qua ngày, họ gồng mình bám trụ trong điều kiện không khác gì địa ngục: thiếu ăn, thiếu thuốc, thiếu liên lạc hậu phương, chỉ còn niềm tin mong manh để gượng sống.
Hy vọng từng ngày một bị thời gian bào mòn, đến nỗi anh cũng dần không dám tin vào điều kỳ tích nữa.
Vậy mà, kỳ tích ấy lại thật sự xảy ra.
Mà người mang kỳ tích đến, không phải ai khác, lại chính là người con gái anh yêu nhất đời này.
“Bọn họ đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Cố Nguyệt Hoài siết c.h.ặ.t t.a.y Yến Thiếu Ngu, giọng nói dịu dàng nhưng vững vàng.
Yến Thiếu Ngu khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt dừng lại ở những chiếc ấm nhôm trên tay các chiến sĩ. Trong mắt anh, ánh lên một tia phức tạp. Anh nhớ đến thứ nước giếng Nguyệt Hoài đã cố tình chuẩn bị cho anh trước mỗi lần anh đi xa, thứ nước giếng mát lạnh ngọt lành , dường như còn mang theo tác dụng chữa lành những tổn thương của cơ thể , tuy điều này nói ra thì có vẻ thực khó tin , cũng khó có thể lý giải , nhưng bản thân anh là người đã từng sử dụng nó , thì anh phải khẳng định : sự thật chính là như thế .
Chuyện này, anh chưa từng hé răng nói với ai. Hiện giờ nhìn các chiến sĩ cầm ấm nước , môi anh bất giác mím chặt.
Cố Nguyệt Hoài không biết Yến Thiếu Ngu đang nghĩ gì. Cô liếc mắt nhìn những gương mặt xanh xao, ánh mắt trũng sâu và thân hình gầy guộc của các chiến sĩ, trong lòng khẽ thắt lại. Dù bệnh tình đã được kiểm soát tạm thời, nhưng điều cô lo hơn cả là thể trạng đã quá suy kiệt sau thời gian dài đói rét, thiếu thuốc men. Nếu không được phục hồi dinh dưỡng kịp thời, chỉ cần một đợt cảm lạnh hay tiêu hóa rối loạn cũng có thể khiến thể trạng sụp đổ nhanh chóng, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
Cô nói:
“Bệnh tuy đã tạm ổn, nhưng nếu cơ thể không được bồi dưỡng, rất dễ tái phát. Những người này đã nhịn đói quá lâu, dạ dày trống rỗng trong thời gian dài, dịch vị đã loãng, nhu động ruột giảm — nếu lập tức ăn đồ khô cứng, rất dễ gây co thắt, thậm chí xuất huyết tiêu hóa. Trong ba lô quân dụng còn ít đồ hộp, tốt nhất nên hâm nóng lại rồi mới ăn, tránh làm lạnh bụng.”
Dừng một chút, cô bổ sung :
“Lúc đến, em có mang theo ít gạo kê, ngâm rồi ninh nhừ thành cháo, dễ tiêu hóa, không gây kích ứng. Đây là loại thức ăn tốt nhất để dưỡng dạ dày trong tình trạng suy kiệt thế này. Dạ dày trống rỗng quá lâu, nếu cố tình ăn cứng sẽ dễ gây co thắt, thậm chí xuất huyết.”
Nói xong , cô không chờ ai đáp lời, xoay người đi tới bên cạnh sọt đồ mình mang theo , cũng may , cô đã tính trước tình huống này nên cố ý mua thêm nhiều vật dụng thiết thực trước khi rời thị trấn dưới chân núi Lăng Xuyên Nham.
Yến Thiếu Ngu cũng bước đến hỗ trợ, không cần nói nhiều, người đưa kẻ đón, phối hợp vô cùng ăn ý .