Đang lúc trò chuyện, bên ngoài hang động bỗng vang lên một loạt tiếng động khe khẽ—tựa như tiếng đá lăn vỡ dưới bước chân người hoặc cành khô bị giẫm gãy. Âm thanh ấy rất nhẹ, nhưng trong hoàn cảnh hiểm nguy như hiện tại, bất kỳ d.a.o động nào cũng có thể là tín hiệu tử vong.
Phản ứng của Mạnh Hổ gần như là bản năng. Cơ bắp toàn thân lập tức căng cứng, tựa dây cung bị kéo đến cực hạn. Tay phải anh ta siết chặt báng súng, động tác liền mạch, gọn gàng, nòng s.ú.n.g nhanh chóng chĩa về phía cửa hang. Ánh mắt sắc như dao, tập trung cao độ, thần kinh căng như dây đàn.
Anh ta đã từng cận kề cái chết, từng tận mắt chứng kiến đồng đội ngã xuống chỉ vì một khoảnh khắc sơ suất. Trực giác sinh tồn khiến anh ta không dám chủ quan, dù lý trí cho rằng có thể là đồng đội đi tiếp ứng trở về từ đỉnh núi. Một chút khinh suất trong thời khắc này, e rằng toàn bộ hy vọng tồn tại của đơn vị sẽ tan thành mây khói—bởi nơi đây đang tập trung những chiến sĩ nhiễm bệnh nặng vừa mới khôi phục chút ít, những người không còn khả năng chiến đấu nếu địch bất ngờ tấn công.
May thay, chưa đầy một phút sau, bóng người quen thuộc đã xuất hiện nơi cửa hang. Mạnh Hổ nhận ra ngay, vai anh ta khẽ hạ xuống, thần kinh từ từ giãn ra. Anh ta nhanh chóng hạ súng, gật đầu ra hiệu an toàn với những người phía sau. Đúng là Yến Thiếu Ngu và nhóm người vừa rời đi.
Trở về đúng là Yến Thiếu Ngu và những đồng đội cùng rời đi ban nãy.
Mặt mũi họ lấm lem bùn đất, mồ hôi lăn dài trên trán chưa kịp khô. Nhưng trong mắt ai nấy đều lộ rõ ánh sáng nhẹ nhõm, như thể gánh nặng ngàn cân vừa được gỡ xuống. Vài người thậm chí còn khẽ cười, không phải nụ cười vì chiến thắng, mà là nụ cười của những kẻ vừa tìm lại được hy vọng sống sót sau những ngày dài vật lộn giữa lằn ranh sinh tử.
Thứ cảm xúc ấy, chân thực đến nỗi khiến người ta nghẹn ngào.
Bên ngoài, mưa đã ngừng. Không khí ẩm thấp mang theo mùi ngai ngái của bùn đất, nhưng dường như con người ta còn có thể nhận thấy ẩn trong đó sự sống vừa được hồi sinh.
Mạnh Hổ cười lớn, nhanh chóng bước lên: “Đội trưởng, thế nào, tôi với Vương Hâm ra ngoài một chuyến, không uổng công đúng không?”
Yến Thiếu Ngu thoáng liếc anh ta, không trả lời ngay. Anh cẩn thận tháo hai ba lô quân dụng trên vai, đặt xuống nền đá, rồi ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Khi ánh mắt anh chạm vào Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt lạnh lùng thường trực bỗng chốc dịu lại. Ánh nhìn bớt đi phần sắc sảo, thay vào đó là một tia sáng ấm áp như nắng đầu đông, nhẹ nhàng mà sâu sắc.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2107.html.]
Anh rất ít cười , nhưng khi anh cười , một nụ cười sung sướng thoải mái , lại cực kỳ kinh diễm , khiến cho lòng người rung động thật sâu.
Chỉ đến khi ánh nhìn hai người giao nhau, anh mới quay lại nhìn Mạnh Hổ, khẽ nhướng mày, giọng trầm mà dứt khoát: "Đúng là đi ra ngoài một chuyến không phí công, thiếu chút nữa mạng cũng không có để mà trở về."
Khóe miệng Mạnh Hổ giật giật, thầm mắng trong lòng. Cái tên Vương Hâm này miệng cũng đủ rộng , người còn chưa trở về đã đem bí mật tiết lộ ra ngoài. Anh ta vốn dĩ còn đang nghĩ nói thế nào để ở trước mặt đội trưởng và các đồng đội thổi phồng một chút, dù sao lính của hai tiểu đội M quốc biến mất cũng là một công lao to lớn !
Anh ta cũng không mặt dày tới mức tự vỗ n.g.ự.c nhận hết chiến công về mình. Nhưng anh ta là người có công mạo nguy hiểm vượt địa hình hiểm trở kéo 20 ba lô quân dụng nặng trĩu trở về.
Trong lúc đơn vị 168 mỗi người đều bị cái đói hành hạ, thì những ba lô quân dụng ấy chẳng khác gì phao cứu sinh giữa biển lửa.
Mang về những chiếc phao cứu sinh ấy , chẳng phải anh ta cũng là người gián tiếp góp phần cứu anh em ra khỏi biển lửa sao ?
Nhưng Vương Hâm kia lại đem chuyện xấu của anh ta phơi bày ra ngoài. Cũng trách anh ta trên đường trở về đã quên cùng Vương Hâm câu thông.
Mạnh Hổ khịt mũi cười mỉa, ánh mắt lướt qua đám chiến sĩ đang vây quanh, rồi đưa tay chỉ vào sâu trong lòng hang, giọng vang dội:
“Đội trưởng, Cố đồng chí chính là thần y thật sự! Cô ấy tới, còn mang theo đầy đủ thuốc men. Trong lúc các anh đi tiếp ứng, cô ấy đã xem bệnh cho những anh em đang nằm trong kia , hiện tại người thì cắt sốt, người tỉnh lại sau mê sảng, có người còn ngồi dậy được rồi!”
Giọng anh ta dâng cao theo từng lời, n.g.ự.c cũng theo đó mà ưỡn thẳng, y như chính mình mới là người vừa dùng thuốc cứu người.