Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2106

Cập nhật lúc: 2025-05-10 01:59:22
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Lam Chương cụp mắt xuống, hàng mi run khẽ che giấu cảm xúc. Khuôn mặt vẫn còn tái xanh vì kiệt sức, nhưng nơi khóe môi lại nở ra một nụ cười nhạt. Nụ cười ấy mang theo sự bất lực, và cả sự chân thành tha thiết:

“Cố đồng chí... cảm ơn cô.”

Giọng anh ta khàn đục, nhưng ngữ khí trầm ổn. Chỉ một câu đơn giản, nhưng gói trọn ân tình người lính.

Cố Nguyệt Hoài khẽ lắc đầu, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh ta — không né tránh, cũng không mang theo cảm xúc dư thừa:

“Phải là tôi nên cảm ơn anh mới đúng. Nếu không nhờ anh trai anh báo tin về tình hình ở tiền tuyến, tôi e là không thể đến kịp.”

Hạ Lam Chương không phải kẻ hồ đồ. Chỉ thoáng sững lại một khắc, anh đã hiểu rõ ẩn ý sau lời nói kia. 

Anh trai anh ta , dù không trực thuộc Quân khu 8, nhưng giữa các vùng chiến sự, sự phối hợp và chia sẻ thông tin luôn là điều tất yếu, nhất là trong bối cảnh chiến sự phức tạp. Có thể tiếp cận được tình hình của đơn vị 168, đối với người có lý lịch quân đội và mối quan hệ như anh trai anh ta, không phải việc quá khó khăn.

Anh ta trầm mặc một lát, rồi mở miệng. Thanh âm khàn đặc như có cát sỏi chà vào cổ họng, mỗi chữ phát ra đều nặng nề, thô ráp, nhưng mang theo khí lực trịnh trọng, lại cực kỳ nặng nề ,nghiêm túc :

“Không. Là cô đã cứu mạng tôi.”

Cố Nguyệt Hoài không hề tranh luận gì thêm với Hạ Lam Chương.

Cô không cần người khác phải cảm kích, càng không trông đợi lời tán dương. Đối với cô, cứu người là trách nhiệm trong chức vụ quân y, là quyết định xuất phát từ lý trí, không phải vì động lòng trắc ẩn hay mủi lòng trước khổ đau. Trong chiến tranh, mạng người chính là tài nguyên chiến đấu quý giá. Giữ lại một người, không chỉ là cứu sống một mạng, mà còn giữ lại một họng súng, một lần cơ hội phản công, một tia hi vọng cho toàn cục.

Cô nhìn về phía những người lính đang nằm rải rác trong hang, giọng nói trầm ổn vang lên, không cao giọng nhưng từng chữ rắn rỏi:

“M quốc rất có khả năng đang chuẩn bị mở đợt tổng tấn công. Tôi mong các đồng chí sớm điều chỉnh thể trạng, khôi phục tinh thần, đưa trạng thái chiến đấu trở về mức cao nhất, sẵn sàng nghênh chiến.”

Nếu lời nói này xuất hiện trong thời bình, e rằng sẽ bị xem là khẩu hiệu giáo điều. Nhưng vào thời điểm này — khi họ vừa bước ra từ cửa tử, khi hiểm nguy vẫn đang rình rập sau từng lớp đá, từng nhành cây — lời cô nói không hề sáo rỗng.

Nó giống như hồi chuông cảnh tỉnh, vang lên giữa màn sương u uất, kéo toàn thể đơn vị 168 trở lại với thực tại — rằng họ vẫn đang ở chiến trường, vẫn chưa thể an toàn.

Có thể là bởi chính cô vừa cứu họ, hoặc có thể là vì trong ánh mắt điềm tĩnh kia lấp lánh một loại tín niệm mạnh mẽ, khiến người ta không khỏi muốn tin tưởng, không ai lên tiếng phản bác. Không một lời chất vấn, không một ánh nhìn nghi ngờ.

Chỉ có những cái gật đầu nặng nề nhưng kiên quyết.

Trong ánh mắt họ — dù còn phảng phất bóng dáng của cơn mệt mỏi tột cùng — đã xuất hiện sự chuyển biến. Từ đờ đẫn vô định, đến kiên nghị. Từ tuyệt vọng, đến sẵn sàng đứng dậy lần nữa. Như thể chỉ cần một hiệu lệnh được phát ra, họ sẽ lập tức chống tay bật dậy, lưng đeo súng, lao thẳng về tiền tuyến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2106.html.]

Dưới ánh sáng mờ mờ của hang núi, từng vệt ánh sáng chiếu lên gương mặt khắc khổ, phản chiếu một loại khí thế âm ỉ như lửa cháy trong đống tro tàn. Đơn vị tưởng đã suy sụp ấy, đang dần khôi phục dáng hình của một đội quân — không khuất phục, không lùi bước, sẵn sàng tiến về phía trước.

Cố Nguyệt Hoài khẽ ngẩng đầu.

Trong khoảnh khắc ấy, cô thoáng thất thần.

Theo quy luật sinh lý và tâm lý thông thường, con người sau khi vừa thoát khỏi hiểm cảnh cận kề cái c.h.ế.t thường sẽ phát sinh phản ứng ngược—thể chất lẫn tinh thần đều bị đẩy vào trạng thái mất ổn định. Một số người sẽ biểu hiện căng thẳng quá mức, dễ hoảng loạn, lúng túng, thậm chí ngơ ngác như vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Không ít chiến sĩ, dù dạn dày chiến trường, cũng từng rơi vào trạng thái tê liệt tâm lý trong giây phút sinh tồn đó—không phải vì hèn yếu, mà vì bản năng sâu kín nhất của con người là tự vệ, là né tránh tổn thương lặp lại.

Thế nhưng, những người lính trước mắt cô — những chiến sĩ vừa giành giật từng hơi thở sống sót — lại không như thế.

Cố Nguyệt Hoài đứng giữa hang đá âm u, ánh sáng từ khe hở đổ xuống hắt lên khuôn mặt mỏi mệt của những người lính, và cũng hắt sáng vào tận đáy lòng cô. Trước mắt cô không phải là những thân xác gầy guộc đang nằm thở dốc sau trận địa kích, mà là những chiến sĩ—vẫn còn sống, vẫn mang ý chí sống sót để chiến đấu. Bất kỳ ai trong số họ, dẫu thân thể kiệt quệ, nhưng từ trong ánh mắt lại vẫn toả ra một thứ quyết tuyệt , một khí thế sắc bén. Không ai kêu than. Không ai oán trách. Họ yên lặng nhưng không cam chịu. Họ giống như những mũi d.a.o được giấu trong vỏ, chỉ cần một tín hiệu phát lệnh, sẽ lập tức rút ra, thẳng tay c.h.é.m vào quân thù.

Họ không gào lên khẩu hiệu, không phô trương khí thế, không khoác lên mình bộ dạng anh hùng như trên áp phích tuyên truyền. Nhưng chính cái im lặng thấu tận đáy gan ấy, lại mang sức nặng hơn mọi lời thề son sắt. Cái khí khái "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh" bốc lên từ cốt tủy, lạnh lẽo mà sắc bén, như lưỡi lê chạm vào da thịt, khiến Cố Nguyệt Hoài cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đây là lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy cái mà người ta gọi là "chiến sĩ tiền tuyến". Không phải là người đứng sau bàn bản đồ, cũng không phải là con số vô danh trong điện đài liên lạc. Mà là những con người bằng xương bằng thịt, vai kề vai, cùng đối mặt hiểm nguy. Là những người mà mỗi bước chân đi, mỗi hơi thở hít vào đều bị cái c.h.ế.t rình rập, nhưng họ vẫn chọn tiếp tục tiến lên. Không vì danh, không vì công, mà vì phía sau họ là đồng bào , là quê hương, là đồng đội.

Cố Nguyệt Hoài không khỏi khựng lại vài giây. Một cảm xúc nào đó vừa dâng lên, không gọi được tên, không thể định nghĩa rõ ràng, nhưng đủ để khiến trái tim cô, trái tim cô tưởng đã quen với sự lạnh nhạt và toan tính, rung lên.

Giờ đây, cô đã hiểu: Tại sao quốc gia này, dù trải qua biết bao năm tháng chiến tranh, bao lần bị kẻ thù bao vây tứ phía, vẫn có thể trụ vững? Vì sao những vùng biên viễn hiểm trở nhất vẫn giữ được cột mốc chủ quyền, dù phía bên kia là họng súng, là mìn, là pháo?

Là bởi vì... những người lính như thế này, vẫn luôn tồn tại. Âm thầm, lặng lẽ, không cần được tung hô, cũng không cần hậu phương ghi công. Họ chỉ cần một lý do để sống: Tổ quốc cần. Và khi Tổ quốc gọi, họ sẽ bước ra—không màng sống chết.

Tinh thần ấy, không phải điều có thể học được từ sách vở, cũng không thể huấn luyện ra bằng thao trường. Nó là kết tinh của máu, mồ hôi và ký ức của biết bao thế hệ lính trận. Và chính thứ tinh thần ấy, không một loại vũ khí tối tân nào, không một hệ thống chiến lược nào—dù hiện đại đến đâu—có thể thay thế được.

Nó là thứ vũ khí cuối cùng và mạnh mẽ nhất, mà một quốc gia từng bị giày xéo vẫn có thể vùng lên, vẫn có thể chiến thắng.

----------------------

P/s: Xin phép lảm nhảm một chút :

Nga

Hình ảnh người lính hoàn toàn là lấy hình mẫu từ người lính cụ Hồ ạ !

Thời điểm mình edit đến đoạn về những người lính , cả nước đang hướng về lễ diễu binh, diễu hành cấp quốc gia kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Đồng thời , sắp tới đây là lần đầu tiên Hải Phòng tổ chức chương trình duyệt đội ngũ và diễu hành quần chúng, chào mừng kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Hải Phòng. 

Xin phép thông qua những dòng viết này bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến những vị anh hùng , những vị cựu chiến binh đã có công với Cách mạng, cùng với những người mẹ , những gia đình có người thân đã từng tham gia Cách mạng , đã cống hiến cho cuộc sống hoà bình ngày hôm nay. 

Loading...