Ban đầu, bản thân Cố Nguyệt Hoài cũng không mảy may nghi ngờ. Dù gì thì trong điều kiện ác liệt như thế, còn sống trở về đã là một kỳ tích. Cô không có lý do để xét nét quá sâu, cũng không muốn hoài nghi vô căn cứ vào một người lính đã trải qua nhiều gian khổ như vậy. Nhưng sau đó...
Trên đường rút lui, chính Vương Hâm lại là người cố ý làm rơi ba lô quân dụng.
Lúc ấy, cô đang tập trung cảm ứng với thảm thực vật ven đường để tìm lối đi an toàn, tâm trí không đặt vào hai người Mạnh Hổ và Vương Hâm .
Nhưng theo như cô nhớ, vị trí của hai người vẫn luôn duy trì là một trước một sau , một người đi phía trước kéo dây đằng buộc ba lô quân dụng , một người ở phía sau gỡ rối , gạt bỏ chướng ngại, phối hợp vô cùng ăn ý . Nhìn vào, thật sự không thấy có điều gì bất ổn.
Nếu không phải cô có năng lực đặc biệt—có thể giao cảm với cỏ cây, cảm nhận được nhịp động bất thường của thực vật ven đường—thì có lẽ, đến giờ cũng chưa phát hiện ra hành động kia của Vương Hâm .
Tất nhiên, cho đến giờ, tất cả vẫn chỉ dừng ở mức độ suy đoán. Có thể Vương Hâm thật sự chỉ vô ý làm rơi ba lô. Nhưng — nếu không phải thì sao?
Chỉ một chữ "nếu như", cũng đủ khiến cô không thể yên lòng.
Cố Nguyệt Hoài siết chặt tay, đáy lòng có chút rối bời. Nhìn tình cảnh hiện tại, đơn vị 168 không thể lập tức rút khỏi chỗ ẩn náu tạm thời này. Đơn vị 168 bây giờ phần lớn đều là binh sĩ bị thương, sức lực cạn kiệt. Nếu rời khỏi chỗ ẩn nấp bây giờ, chẳng khác nào tự đưa mình vào vùng truy quét. Không có địa hình yểm trợ, không có thời gian chuẩn bị, không có đường lui chắc chắn — đó là tự sát tập thể.
Cái hang đá nhỏ bên sườn núi này tuy đơn sơ, nhưng là nơi duy nhất hiện giờ có thể che gió chắn mưa, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công. Nếu tận dụng tốt, có thể bố trí phản kích tại chỗ, thậm chí đánh lừa quân M rơi vào cạm bẫy địa hình. Chỉ cần giữ vững được một thời gian, chờ viện binh hoặc tìm cơ hội thoát thân, còn có thể xoay chuyển cục diện.
Một bước đi sai lúc này, không chỉ khiến đội hình tan rã, mà còn là đánh mất hoàn toàn thế chủ động.
Yến Thiếu Ngu không phải kẻ lỗ mãng. Anh là người hiểu rõ thời thế, biết phân định nặng nhẹ. Nghe Cố Nguyệt Hoài phân tích tình hình, anh lập tức gật đầu, không nói nhiều, chỉ đáp gọn một chữ:
“Được!”
Chỉ một lời, dứt khoát và kiên định. Là tín nhiệm không lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2103.html.]
Ngay sau đó, anh nhanh chóng điều chỉnh đội hình, phân phối lại nhân lực. Chiến sĩ được chia thành từng tổ nhỏ, thay phiên bám vào vách núi hiểm trở, lợi dụng lúc trời còn mưa để tránh bị phát hiện, tranh thủ tiếp cận vị trí của Vương Hâm, mang về những ba lô quân dụng.
Nga
Đó không chỉ là mấy cái ba lô – mà là tuyến sinh mệnh cuối cùng của đơn vị 168. Nếu lấy được, họ sẽ tạm thời vượt qua được nguy cơ hậu cần tê liệt: thuốc men, lương khô, đạn dược, bản đồ, thiết bị tín hiệu… tất cả đều đang nằm ở đó. Mỗi một vật tư cứu sống một người, mỗi một viên thuốc kéo dài thêm một hơi thở chiến đấu.
Là một người lính, không ai sợ chết. Chết nơi tiền tuyến, c.h.ế.t vì nước, là vinh quang. Nhưng thứ đáng sợ nhất, là c.h.ế.t lặng lẽ giữa rừng sâu núi thẳm, không danh, không tích, không để lại giá trị gì cho Tổ quốc.
Yến Thiếu Ngu làm đội trưởng, tự nhiên muốn làm gương. Anh là người leo lên đầu tiên, bàn tay trần nắm chặt từng kẽ đá ướt lạnh, thân hình cao lớn vẫn như cây sào dựng thẳng giữa gió mưa. Những chiến sĩ còn lại nối bước sau anh, ánh mắt không ai do dự, người nối tiếp người trèo lên phía sau.
Mạnh Hổ không tham gia lần này. Anh ta mới từ ngoài trở về, sức vẫn chưa hồi phục, tạm thời lưu lại dưới hang cùng Cố Nguyệt Hoài. Thế nhưng, điều đó không khiến anh ta chán nản – trái lại, trong mắt Mạnh Hổ tràn đầy hưng phấn, cả người như bừng lên sinh khí sau bao ngày kiệt sức.
Anh ta không giấu được nét mừng rỡ trên gương mặt rắn rỏi, quay sang nói với giọng hào sảng:
"Hay lắm! Có được mấy ba lô quân dụng này, đơn vị 168 của chúng ta lại có thể trụ thêm một đoạn nữa. Không nói chuyện khác, chỉ riêng việc giữ vững tuyến phòng ngự, kiềm chế nhịp tiến quân của địch thôi cũng đủ xem như lập được chiến công rồi!"
Với một người xuất thân nghèo khó như Mạnh Hổ, việc được điều ra tiền tuyến không chỉ là trách nhiệm — mà còn là cơ hội. Cơ hội đổi đời. Cơ hội rút ngắn con đường tiến thân trong quân đội.
Từ nhỏ đến lớn sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, hơn ai hết anh ta đều rõ ràng muốn sống tốt, phải dựa vào chính mình. Mà trong hoàn cảnh hiện tại, “chính mình” tức là mạng sống, là khả năng chịu đựng, và là vận khí đi theo đúng người. Qua thời gian đồng hành, Mạnh Hổ đã sớm nhìn ra: Yến Thiếu Ngu không phải kẻ tầm thường.
Tác phong chỉ huy cương quyết, ra quyết định gọn gàng, khi cần mạo hiểm thì dám liều, khi cần co rút thì không do dự – người như vậy không chỉ có gan mà còn có đầu. Có dũng, có mưu, mà càng quý là biết lắng nghe.
Đi theo một người như thế, Mạnh Hổ biết, tương lai của mình sẽ không lu mờ. Anh ta không cần gì nhiều – chỉ cần có chiến tích, có công trạng, có một ngày được cấp trên gọi bằng “đồng chí Mạnh”, thay vì “thằng nhãi nhà nghèo”.
Ở trong lòng mỗi người lính, đều có một ngọn lửa âm ỉ – không phải ai cũng thiêu đốt vì lý tưởng cao siêu, có người chỉ vì muốn mẹ già đỡ khổ, có người chỉ muốn chứng tỏ bản thân, nhưng chung quy đều là sống vì điều gì đó có ý nghĩa.
Và lúc này, ở nơi núi rừng biên giới mịt mù, giữa gió mưa vần vũ và tiếng b.o.m nổ xa xa, ý nghĩa ấy chính là: sống sót để chiến đấu tiếp.