“Đội trưởng của chúng tôi rất thông minh !” Mạnh Hổ bước theo sau, vừa thở dốc vừa nói , nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ hưng phấn không giấu nổi, “Lúc ấy anh ấy nghĩ… biết đâu cứ lần theo mấy dây đằng này mà trườn xuống, có khi mò được đường ra dưới chân núi!”
Anh ta dừng lại một chút, cổ họng khẽ chuyển động như nuốt xuống thứ gì đó đắng nghét. Trong ánh mắt hừng hực phút trước chợt thoáng hiện một tia ngần ngại, rồi ánh sáng ấy dần trầm xuống. Giọng nói hạ thấp, như thể sợ điều gì đó ập về khi nhớ lại:
“Nhưng phía dưới chỉ toàn nước… đen đặc, sóng đánh ầm ào vào bờ đá, tung bọt trắng xóa, không thấy nổi một tảng đá khô nào để đứng chân. Dưới ấy… còn có cá mập nữa. Không có phương tiện nổi, muốn bơi trở về chẳng khác nào hành vi tự sát.”
Câu nói cuối cùng nghẹn lại nơi cổ họng, anh ta rùng mình — một phần vì lạnh, phần còn lại là nỗi sợ hãi chưa tan của một người từng đối diện cái c.h.ế.t trong gang tấc. Nhưng chỉ trong giây lát, ánh mắt ấy lại sáng lên — không phải niềm vui đơn thuần, mà là ánh sáng của một người từng bước qua ranh giới sống còn, hiểu rõ giá trị của việc được sống.
“Nhưng ông trời không tuyệt đường người!” — Mạnh Hổ gần như buột miệng, đôi mắt sáng bừng như trẻ nhỏ. “Ngay thời khắc ấy, đội trưởng phát hiện ra — ở rìa vách đá, có một đoạn bị lõm sâu vào, như thể bị thời gian bào mòn. Không ai biết bên trong dẫn tới đâu. Nhưng khi đối phương phong tỏa ba mặt, đạn dược cạn sạch, lương khô chỉ còn vài túi... chúng tôi buộc phải đánh cược.”
Nga
Trời vẫn mưa tầm tã. Gió núi lồng lộng quất thẳng vào mặt, lạnh buốt như lưỡi dao. Trong màn mưa mù mịt ấy, nét mặt Mạnh Hổ sáng rực lên — không phải vì hưng phấn, mà vì thứ cảm giác sống sót sau khi bước qua vực tử thần. Ẩn sâu trong sự phấn khởi ấy vẫn còn vương lại tàn dư của kinh hoàng — nỗi sợ đã hằn sâu vào ký ức, không thể xóa mờ, cũng không dám quên đi.
Chính cái hang ấy đã cứu họ.
Một khe hở nơi vách đá, sâu, hẹp, lạnh buốt và tối đen. Không ánh sáng, không sóng vô tuyến, không lối thoát, nhưng lại là chỗ trú ẩn duy nhất giữa vòng vây tứ phía. Bên ngoài, lính M quốc tuần tra nghiêm ngặt, máy bay trinh sát rền rĩ trên đầu, chó săn gầm gừ lần theo dấu vết người sống. Trong điều kiện ấy, từng phút trôi qua là một lần căng như dây đàn — một tiếng động cũng có thể khiến l.ự.u đ.ạ.n bay tới, hay chỉ đơn giản là c.h.ế.t dần trong đói khát và giá lạnh.
Họ không còn là những trinh sát tinh nhuệ, mà buộc phải trở thành chiến binh sinh tồn. Từng giọt nước mưa hứng được, từng vụn bánh khô còn sót lại đều trở nên quý hơn vàng. Trong điều kiện ấy, điều sụp đổ đầu tiên không phải thể lực, mà là tinh thần. Những người từng dựa vào cơ bắp mà vượt qua huấn luyện lại chính là những người đầu tiên gục ngã nếu thiếu vững vàng về ý chí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2098.html.]
Kể tới đây, Mạnh Hổ quay sang nhìn Vương Hâm, ánh mắt lóe lên vẻ sốt ruột khó giấu, giống như một người nóng lòng muốn về nhà :
“Đoạn này từ đây trườn xuống là tới. Vương Hâm, cậu ở lại. Tôi đưa Cố đồng chí xuống trước, tìm người, rồi quay lại hỗ trợ vận chuyển tiếp tế.”
Vương Hâm không nói thêm, chỉ gật đầu thật mạnh. Đôi tay nhanh nhẹn tháo gỡ các ba lô quân dụng khỏi dây đằng, chất lại một chỗ, sẵn sàng chờ đồng đội lên vận chuyển.
“Cố đồng chí, ta xuống nhé. Cô cứ theo sát tôi, cẩn thận, trời mưa lớn, đá trơn lắm!” — Mạnh Hổ nói xong liền không chần chừ, ôm lấy một sợi dây đằng to bằng cổ tay, động tác thuần thục đến kinh ngạc. Cơ thể anh ta trườn đi như thằn lằn, chỉ mấy giây đã mất hút trong màn sương trắng đặc dưới sườn núi.
Cố Nguyệt Hoài bước lên, đưa mắt nhìn xuống. Bên dưới là vực sâu hun hút, sương mù dày đặc như khói, từng lớp đá trơn trượt ẩn hiện mờ mịt. Tầm nhìn chưa đến vài mét. Mạnh Hổ đã hoàn toàn biến mất.
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ siết lại quai sọt trên lưng, hít một hơi thật sâu.
Ngay lúc cô chuẩn bị đạp chân lên vách đá để đổ người xuống, Vương Hâm vội bước lên:
“Cố đồng chí! Hay cô tháo cái sọt xuống đã? Để đội trưởng lên lấy. Vác nặng thế không an toàn đâu!”
Nhưng Cố Nguyệt Hoài chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, giọng kiên định: “Không sao.”
Không đợi thêm giây nào, Cố Nguyệt Hoài siết chặt dây, nghiêng người, đạp nhẹ vào vách đá, cơ thể cô lướt xuống theo phương thẳng đứng, từng động tác gọn gàng, chuẩn xác, lướt đi vững vàng như linh miêu khiến Vương Hâm ở nhìn mà há hốc mồm.