Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2095
Cập nhật lúc: 2025-05-08 12:47:52
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị thương nặng ?
Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài lập tức thay đổi. Thiếu Ngu bị thương nặng ? Có bao nhiêu nặng ?
Vương Hâm liếc thấy sắc mặt cô, không khỏi chau mày, huých mạnh khuỷu tay vào Mạnh Hổ, ánh mắt cảnh báo. Mạnh Hổ đang hăng say, bị cắt ngang cũng sực tỉnh, nhận ra mình đã lỡ lời. Ánh mắt anh ta thoáng hoảng, vội vàng mím môi, im bặt.
Môi Cố Nguyệt Hoài đã trắng bệch, nhưng cô không hỏi thêm. Có những thông tin, càng hỏi chỉ càng khiến lòng người d.a.o động.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xám đục, từng tầng mây nặng nề như dồn xuống đỉnh núi. Gió đổi hướng, hơi ẩm trong không khí tăng lên, dấu hiệu cơn mưa rừng sắp tới.
Giọng cô khàn đi vì kìm nén, nhưng âm sắc vẫn lạnh lẽo và rõ ràng như khẩu lệnh:
“Bầu trời chuyển gió rồi. Trời sắp đổ mưa. Tình hình không cho phép chậm trễ. Mang hết thuốc men, dụng cụ, lương thực trở về nơi trú ẩn. Đừng để Thiếu Ngu và các anh em đợi lâu hơn nữa.”
Nghe Cố Nguyệt Hoài nhắc nhở, Mạnh Hổ liền gật đầu lia lịa, giọng điệu mang theo một tia nôn nóng không thể che giấu:
“Phải, đúng là nên quay về rồi. Chúng tôi rời khỏi điểm trú quá lâu, nếu chậm trễ thêm chỉ sợ sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có.”
Vương Hâm đứng bên cạnh khẽ thở dài, nụ cười méo mó đầy bất lực, trong mắt ánh lên một tầng lo ngại mơ hồ:
“Sợ là... đội trưởng đã sớm linh cảm có biến. Với tình hình hiện tại, rất có thể anh ấy đã chuẩn bị tinh thần tiếp nhận tin hy sinh.”
Nói đến đây, anh ta siết chặt quai ba lô, ánh mắt trở nên kiên định:
“Đi thôi! Mang tất cả trang bị quay về. Tranh thủ cho anh em được ăn một bữa nóng sốt, khôi phục thể lực. Hơn nữa, lần này chúng ta thu giữ được hỏa lực và vũ khí từ hai tiểu tổ tác chiến của M quốc, có thể coi là cơ hội hiếm có để tái tổ chức phản kích. Nếu tận dụng tốt thời điểm, chưa chừng có thể đánh bật vòng vây, mở ra con đường sinh tồn cho đơn vị.”
Mạnh Hổ người này nhìn qua thô lỗ , vô tâm, nhưng thật ra lại cực kỳ đáng tin. Anh ta không cần ai phải nói , nhanh nhẹn vớt từng chiếc ba lô quân dụng phình căng treo lên người, một cái nối tiếp một cái, treo lủng lẳng trên vai . Có điều dinh dưỡng thiếu thốn lâu ngày đã khiến thể lực suy kiệt, đâu phải chỉ ăn vài hộp thịt đóng hộp là có thể bù đắp được, mấy cái ba lô quân dụng mà thôi , nếu là bình thường , anh ta không thèm để ý xốc lên đi băng băng , nhưng hôm nay sức nặng của chúng đủ khiến thân thể anh ta nghiêng ngả, đứng cũng không vững
Nga
Vương Hâm phản ứng nhanh, vội nhào tới đỡ lấy vai anh ta, giọng trầm khàn trách mắng nhưng lại mang theo càng nhiều lo lắng:
“Cậu kiềm chế chút coi! Đừng cố quá .”
Mạnh Hổ thở dốc, ngồi phệt xuống đất, mồ hôi túa ra thành từng giọt từ thái dương chảy xuống cổ. Ánh mắt anh ta nhìn chăm chăm vào hai chồng ba lô quân dụng chất đống trước mặt, lông mày nhíu chặt đến phát run:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2095.html.]
“Không mang theo... lỡ đâu đám lính M quốc lần theo dấu vết tìm tới, phát hiện ra chỗ này, lại vơ vét hết thì sao? May mắn lắm mới nhặt được số vật tư này, chỉ cần mang về được—”
Ánh mắt anh ta dừng lại trên những hộp đồ ăn , giọng trầm thấp đầy lo lắng:
“—với đơn vị 168 bây giờ, đống đồ này chính là sinh mệnh. Có lương thực, có thuốc men, anh em còn đường sống. Còn nếu mất đi... chẳng những không thể phá vây, mà e là sẽ c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn vì suy kiệt.”
Lời nói không hoa mỹ, nhưng chân thành đến mức khiến không khí chung quanh như đặc quánh lại.
Vương Hâm cắn nhẹ môi dưới, im lặng trong giây lát rồi hít sâu một hơi, giọng nói cứng rắn không cho phép tranh cãi:
“Bằng không như thế này đi . Cậu đưa Cố đồng chí về điểm trú ẩn trước, báo cho đội trưởng biết tình hình để anh ấy nhanh chóng phái người tới tiếp ứng.”
Dừng lại một nhịp, anh ta tiếp lời, giọng bình tĩnh nhưng ẩn chứa quyết đoán:
“Tôi ở lại đây canh giữ. Trong tình huống địch quay lại, ít nhất còn có người bọc hậu, đánh lạc hướng hoặc truyền tín hiệu khẩn cấp. Nếu có động tĩnh bất thường, tôi sẽ lập tức rút lui báo cáo.”
Vừa nghe xong đề xuất của Vương Hâm, sắc mặt Mạnh Hổ lập tức trầm xuống, ánh mắt anh ta thoáng lạnh đi trong thoáng chốc. Không cần đắn đo, anh ta nghiêm giọng cự tuyệt, lời lẽ dứt khoát như tiếng gươm lách cách rút khỏi vỏ:
“Không được.”
Giọng anh ta không lớn, nhưng từng chữ như dằn mạnh xuống nền đất, vang lên đầy trọng lượng. Gió núi thổi qua, cuốn theo âm thanh cộc cằn mà kiên quyết ấy, như mang theo khí thế bất khuất của người lính.
“Vương Hâm, thể trạng của cậu yếu, lại thường xuyên ngất xỉu — lỡ như lính M quốc mò tới đúng lúc cậu bất tỉnh thì sao? Khi đó chẳng những không giữ được vật tư, mà cả tin tức cũng không thể truyền về đơn vị.”
Lúc nói câu ấy, giọng Mạnh Hổ chậm rãi hơn, nhưng không hề suy yếu. Đó là giọng của một người đã tính đến mọi hậu quả xấu nhất và vẫn lựa chọn gánh lấy nó mà không hề lùi bước.
Anh ta thẳng lưng đứng dậy, bụi đất theo đó rơi rụng khỏi vạt áo. Bàn tay thô ráp đập mạnh lên n.g.ự.c trái, nơi quân huy cài chặt, phát ra tiếng "bộp" chắc nịch:
“Vậy đi. Cậu đưa Cố đồng chí về trước, báo cáo tình hình, xin chi viện. Tôi ở lại trấn giữ.”
Nói đến đây, ánh mắt anh ta quét qua đống ba lô quân dụng chồng chất như núi phía sau, rồi dừng lại ở tấm lưng đang hơi run của Vương Hâm. Không cho đối phương kịp phản bác, anh ta đã vội vàng nói tiếp, giọng cứng như thép:
“Quyết định vậy đi! Không bàn cãi nữa! Nếu còn chần chừ, không những chẳng ai rút lui kịp, mà mấy ba lô này cũng mất trắng. Một khi rơi vào tay địch, chúng ta mất thế chủ động hoàn toàn, đơn vị sẽ không còn cơ hội phản công.”