“Mạnh Hổ đồng chí, tôi cần anh tường thuật lại toàn bộ diễn biến kể từ lúc rời khỏi doanh trại cho đến khi rơi vào tình huống hiện tại. Bất kỳ chi tiết nào cũng có thể là then chốt—càng cụ thể càng tốt.”
khả năng để toàn đội rơi vào thế bị động gần như bằng không. Không có chuyện anh ấy bước vào một chiến dịch mà không nắm vững địa hình. Huống hồ Lăng Xuyên Nham không phải một địa điểm tùy tiện có thể lựa chọn.
Lăng Xuyên Nham là khu vực chiến lược cực kỳ khó kiểm soát: địa hình hiểm trở, núi rừng chằng chịt, sườn dốc dựng đứng, khe sâu chia cắt—nơi mà chỉ cần bước chân vào là gần như tự cô lập toàn bộ đường tiếp tế và liên lạc. Nó không chỉ là bẫy tự nhiên, mà còn là vùng cấm chiến lược nếu không có kế hoạch tác chiến rõ ràng và lực lượng hậu cần bảo đảm.
Thiếu Ngu không thể không biết điều đó.
Cho nên... là anh cố tình chia quân? Dùng chiến thuật phân tán lực lượng thành từng tổ nhỏ, di chuyển theo lối du kích? Từng mũi nhử xen kẽ với chi viện? Lấy động chế tĩnh, đánh sâu vào hậu phương địch, buộc đối phương rối loạn bố cục?
Nhưng vấn đề nằm ở chính địa hình. Một khi lực lượng chủ lực đã bị phân tán trong địa bàn như Lăng Xuyên Nham, khả năng tiếp viện đồng thời gần như bằng không. Chỉ cần một mắt xích sai lệch, cả hệ thống sẽ đổ vỡ, từng nhóm nhỏ sẽ bị đẩy vào tình trạng không tiếp ứng, không liên lạc—tức là bị cô lập hoàn toàn trong lòng địch.
Vậy thì—đây là kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng từ đầu, hay là một nước cờ bị động sau khi lộ lộ tuyến? Hay là còn một lý do nào khác ?
Cố Nguyệt Hoài im lặng suy tính, ánh mắt cô không rời khuôn mặt đầy do dự của Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ đứng chôn chân, tay gãi đầu theo thói quen khi bối rối, ánh mắt nhìn sang Vương Hâm như đang cầu cứu. Rõ ràng, trong lòng anh ta đang đấu tranh—một bên là nguyên tắc bảo mật quân sự, một bên là yêu cầu của ân nhân đã cứu mạng mình , thậm chí đã gián tiếp cứu lại thắng lợi của chiến dịch này.
Vương Hâm cũng không biết nên nói thế nào, quay đầu không nhìn Mạnh Hổ, dù sao người bị điểm mặt gọi tên cũng không phải là anh ta.
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch môi, ánh mắt liếc nhanh qua hai người đang im lặng nhìn nhau. Cô không giục, không ép, chỉ bình tĩnh giơ tay chỉ về phía đống lửa. Bên cạnh ánh lửa cháy leo lét là vài hộp thịt bò đóng hộp, mấy túi quân trang đã khô mồ hôi và bình đựng nước còn nguyên niêm phong, bình thản nói :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2086.html.]
“Trước tiên hãy ăn chút gì đó để phục hồi thể lực. Vừa ăn vừa nói. Trong tình trạng kiệt sức thế này, nếu còn cố gắng gồng lên thêm nữa, e rằng chưa kịp kể xong, hai anh đã đổ gục trước.”
Mạnh Hổ xoa tay liên tục, động tác vừa vội vã vừa cứng ngắc, như thể đang cố gắng xua đi thứ cảm giác lạnh lẽo râm ran đang dâng lên từ lòng bàn tay. Anh ta nuốt nước bọt, cố gắng ổn định lại giọng nói đang hơi run, hạ thấp tông:
“Cố đồng chí… chúng ta nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.”
Vương Hâm liếc mắt nhìn anh ta, trong lòng tuy đã lặng lẽ tiếp nhận sự hiện diện của Cố Nguyệt Hoài, nhưng bản tính con người mà, càng cố không nghĩ thì lại càng bị ám ảnh. Lý trí bảo không cần biết, nhưng trực giác cứ thôi thúc truy vấn đến tận cùng. Anh ta kéo tay áo Mạnh Hổ, ghé tai hỏi nhỏ:
Nga
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ... tiểu đội chính quy của M quốc thật sự bị Cố đồng chí tiêu diệt toàn bộ? Không thể nào! Thi thể đâu? Còn vết máu? Sao hiện trường lại sạch sẽ như bị ai đó lau qua mấy lượt? Và cả ... những ba lô quân dụng kia ...."
Vừa nhắc tới cái ba lô, giọng anh ta đã trượt lên một tông, pha trộn giữa nghi hoặc và bất an.
Mạnh Hổ nghe đến đây thì sắc mặt đổi liên tục — khi tái nhợt như tờ giấy, khi lại sạm xanh như bị ai bóp cổ. Một hồi lâu sau, anh ta mới len lén liếc quanh bốn phía, rồi ghé sát tai Vương Hâm, hạ giọng đến mức gần như không nghe thấy:
“Cậu còn nhớ truyền thuyết về Hoàng Tiên Cô ở Lăng Xuyên Nham không? Tôi nghi là… là bà ấy thực sự hiển linh rồi.”
Anh ta hít sâu một hơi, con ngươi d.a.o động, nói như đang kể chuyện ma lúc nửa đêm:
“Tôi đoán… bà ấy không cho phép lính ngoại quốc dẫm chân lên vùng đất này, nên mới khiến cả tiểu đội bị xóa sổ trong nháy mắt. Không để lại vết tích gì hết — là trừng phạt của ông trời.”
Mạnh Hổ trước mặt đồng đội cũng không dám nói ra những lời đại loại như Hoàng Tiên Cô muốn bắt anh ta về làm chồng . Quá mất mặt xấu hổ !
Khóe miệng Vương Hâm co giật. Biểu cảm của anh ta như thể vừa nghe thấy một chuyện khiến đầu óc của anh ta không thể lý giải nổi. Ánh mắt anh ta lướt chậm về phía Mạnh Hổ, trong ánh nhìn có một loại cảm giác vừa khó tin, vừa thương hại, lại giống như đang nhìn ... một tên ngốc to con.