Cố Nguyệt Hoài nghiêng mắt liếc sang Mạnh Hổ, chỉ thấy sắc mặt anh ta biến đổi liên tục, chẳng khác gì đang độc diễn một màn kịch câm tự biên tự diễn. Hết ngẩn ngơ, lại chau mày, nhíu mắt — cứ như thể linh hồn đã bay lạc tận chân trời, để lại thân xác ngồi đó mà thần trí phiêu du tận nơi nào. Cô khẽ thở dài, bất đắc dĩ cất giọng gọi:
"Mở mắt ra."
Giọng nói vang lên không cao, cũng chẳng gắt, nhưng lại như một dòng suối mát giữa đêm rừng tĩnh lặng — trong veo, dịu dàng, sâu thẳm đến mức khiến Mạnh Hổ rùng mình. Anh ta bỗng ngây người, tim như khẽ co rút. Chết tiệt… sao lại có thể dễ nghe đến thế?
Mạnh Hổ dè dặt hé mắt, ngay lập tức bị ánh sáng bừng lên làm chói lòa. Lửa. Rõ ràng đống lửa ban nãy đã tắt ngúm, vậy mà giờ đây lại bốc cháy hừng hực, ánh sáng nhảy múa, hắt bóng lên những vách đá sần sùi và tán cây khô khốc. Giữa ánh sáng rực rỡ ấy, thấp thoáng hiện ra bóng dáng mảnh mai của một người con gái đang lặng lẽ ngồi bên đống củi, chậm rãi châm thêm một thanh khô mục vào lửa.
Mạnh Hổ trợn tròn mắt, yết hầu khẽ động. Không khí xung quanh tĩnh mịch đến rợn người, chỉ còn lại vài tiếng chim rừng và tiếng côn trùng rỉ rả, kéo dài miên man như dây đàn bị ai vô tình gảy trúng. Hai tên lính đánh thuê ngoại quốc lúc nãy chẳng rõ đã chuồn mất từ bao giờ, biến mất không để lại dấu vết, tựa như tan vào hư không. Mạnh Hổ vô thức nuốt nước bọt, cổ họng phát ra tiếng ừng ực lạ lẫm, cả người co rúm lại theo bản năng sinh tồn.
Anh ta từ từ ngồi dậy, để đôi mắt có thời gian thích nghi với ánh sáng rừng đêm. Khi tầm nhìn đã rõ, ánh mắt liền rơi vào thân ảnh đang ngồi kia — mảnh khảnh, yên tĩnh, lại đẹp đến mức khó tin. Trong ánh lửa bập bùng, người con gái ấy như thể một ảo ảnh: mày liễu thanh tú, mắt phượng dài sâu, làn da trắng tựa sương mai, môi đỏ như vừa chấm son. Dưới ánh lửa lay động, dung nhan ấy mơ hồ mang theo vẻ huyễn hoặc, khiến người ta không dám chắc mình đang đối diện với người hay là yêu quái chốn núi rừng đã thành tinh.
Mạnh Hổ càng nhìn càng bị doạ cho không dám thở mạnh.
Nhưng là , cũng càng nhìn .... càng cảm thấy quen thuộc .
Giống như đã gặp ở đâu đó ? Trong mơ sao ?
Cố Nguyệt Hoài cũng chẳng để tâm đến ánh mắt đánh giá đầy cảnh giác của Mạnh Hổ. Dù sao vừa trải qua một trận sinh tử, thần trí rối loạn là điều tất yếu. Cô không vội. Đợi đến khi thần sắc anh ta bớt hoảng loạn, hơi thở bình ổn hơn đôi chút, cô mới chậm rãi lên tiếng:
“Mạnh Hổ đồng chí, anh biết Thiếu Ngu hiện đang ở đâu không ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2082.html.]
Mạnh Hổ nghe thấy cái tên quen thuộc , lập tức bật ra phản xạ:“Thiếu Ngu? Đội trưởng?”
Ngay sau đó, cả người anh khựng lại. Một luồng điện xẹt qua đầu óc. Vài mảnh ký ức lờ mờ lắp ghép lại — giọng nói ấy, gương mặt ấy…
“Cố... Cố đồng chí?!”
Vừa nãy, anh ta vẫn một mực cho rằng người trước mặt là yêu tà tinh quái đắc đạo, chưa từng hướng người sống tưởng tượng. Giờ nghe nhắc đến cái tên “Thiếu Ngu”, anh ta mới dám tập trung vào gương mặt kia , nhìn lại thật kỹ dung mạo kia, khuôn mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, đây .... đây nào phải yêu tà tinh quái trong lời đồn ? Đây rõ ràng là vợ của đội trưởng Yến Thiếu Ngu của bọn họ nha !
Nga
Căng thẳng tích tụ suốt từ lúc tỉnh dậy đến giờ bỗng như bị rút sạch, toàn thân Mạnh Hổ mềm nhũn, cứ thế ngồi bệt xuống đất. Đôi mắt anh đỏ hoe, ánh nhìn vừa kinh ngạc vừa xúc động, pha trộn với niềm vui sướng nghẹn ngào khó tả. Đó là thứ cảm xúc phức tạp chỉ có người từng cận kề cái chết, rồi lại nhìn thấy người quen trong tình cảnh không tưởng mới có thể trải nghiệm. Anh nghèn nghẹn cất tiếng:
“Cố đồng chí... sao... sao cô lại đột nhiên tới Lăng Xuyên Nham?”
Lông mày Cố Nguyệt Hoài khẽ động, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh. Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mạnh Hổ, chỉ lạnh nhạt hỏi lại:
“Đội trưởng? Là đội trưởng của đơn vị 168 à?”
Mạnh Hổ như bị hỏi trúng huyệt. Anh ta tròn mắt, nét mặt sửng sốt, nghi hoặc hiện lên rõ ràng. Giống như có người viết thẳng mấy chữ "Cô biết chuyện này bằng cách nào?" lên trán, anh ta nhìn chằm chằm vào cô, nhất thời không nói thành lời.
Cố Nguyệt Hoài nhìn Mạnh Hổ lại lạc vào cõi thần tiên , khẽ thở ra một hơi dài.
Cố Nguyệt Hoài bước lại gần Mạnh Hổ , động tác gọn gàng tháo dây trói cho Mạnh Hổ, sau đó là Vương Hâm vẫn đang bất tỉnh bên cạnh.
Sau khi cởi trói cho hai người bọn họ , cô nói :“Trước hết ăn chút gì đã.”