Sắc mặt Mạnh Hổ trắng bệch, toàn thân lạnh ngắt như bị nhúng vào hầm băng giữa mùa đông.
Nếu là bị quân địch xử bắn, lấy thân báo quốc, anh ta không oán không hối. Nhưng nếu phải bỏ mạng ở nơi rừng sâu núi thẳm này, c.h.ế.t bởi một thứ không rõ là dã thú, hổ báo, hay thứ gì tà quái như hồ ly tinh đội lốt người—ngay cả hình dạng còn không kịp thấy rõ, hay là Hoàng Tiên Cô trong truyền thuyết —vậy thì... biết tìm ai để kiện, biết kêu ai đòi lại công bằng?
Chỉ nghĩ đến đó thôi, da đầu đã râm ran như bị điện giật, tê dại cả người.
Thế nhưng, nghĩ kỹ lại thì... một mình anh ta có thể kéo được hai đám quỷ ngoại quốc kia cùng xuống địa ngục, xét cho cùng, cũng coi như c.h.ế.t có giá trị!
Nghĩ vậy, Mạnh Hổ siết chặt môi, gắng gượng đè nén sự kinh hoàng như thủy triều tràn ngập lồng ngực. Anh ta nhắm mắt lại, gồng cả cơ thể, ép mình chờ đợi thứ “dã thú” nào đó đang rình mồi trong bóng tối. Tư thế của anh ta lúc này chẳng khác gì một người lính nằm trên chiến hào chờ pháo kích—không né tránh, không hoảng loạn, chỉ ngẩng đầu chờ đón số mệnh ập tới.
Trong thâm tâm, anh ta đã nghĩ mình cầm chắc cái chết.
Nhưng...
Không có gì xảy ra cả.
Không tiếng súng, không tiếng cào xé, không có vết cắn nào bất ngờ.
Anh ta chờ, chờ đến mức mí mắt suýt sụp xuống, nhưng thứ chờ được... lại chỉ là im lặng.
Phải, là sự im lặng tuyệt đối—ngột ngạt đến mức khiến tim người như bị bóp nghẹt.
Những tiếng “ô ô ô” quái dị ban nãy như vọng ra từ cõi âm, giờ đã đột ngột biến mất, như thể có một lưỡi d.a.o vô hình vừa xé toạc cổ họng cả một bầy gà trong thoáng chốc. Cái im lặng ấy không phải yên bình, mà là sự tĩnh mịch đến rợn tóc gáy, khiến cơ thể Mạnh Hổ như muốn đóng băng ngay tại chỗ.
Ban đầu còn cố trấn tĩnh, nhưng chính sự lặng ngắt đột ngột này lại làm cho hoảng loạn bùng phát lần nữa. Anh ta cử động đôi chân tê cứng, lén lút tiến về phía Vương Hâm, chỉ mong lại gần được đồng đội một chút—dẫu sao, nếu có phải đi xuống Hoàng Tuyền, thì có người đi cùng cũng đỡ cô quạnh.
Anh ta vốn không sợ c.h.ế.t vì đạn, vì pháo, vì trận mạc—nhưng cái c.h.ế.t trong kiểu bầu không khí thế này, không tên không bóng, mới thực sự là thứ có thể khiến người sống muốn phát điên!
Hàm răng anh ta va vào nhau lập cập, bật ra mấy tiếng khô khốc: “Ha... ha...” run rẩy.
Cái thứ đáng sợ nhất không phải là tiếng quỷ khóc sói gào, mà là sau đó—sự im lặng tột độ.
Cũng may, chỉ chốc lát sau, anh ta cảm nhận được thân thể ấm áp của Vương Hâm ngay bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2081.html.]
Nga
Tiếng thở yếu ớt, tuy mong manh nhưng vẫn còn tồn tại.
Mạnh Hổ thở phào, như trút được một tảng đá khỏi ngực: Vương Hâm vẫn sống. Không giống mấy tên lính ngoại quốc đã trở thành bữa ăn khuya của dã thú, bỏ lại một mình anh ta trong vùng đất c.h.ế.t này. Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh ấy thôi cũng đủ để ruột gan anh co thắt!
“Vương Hâm, Vương Hâm…” Mạnh Hổ nhẹ nhàng đá chân vào người đồng đội, cố đánh thức anh ta dậy, hy vọng có thể có người cùng mình nương tựa lẫn nhau, cùng tìm đường quay về căn cứ.
Ngay lúc đó, từ trong bóng tối, một âm thanh rất khẽ vang lên—là tiếng bước chân.
Nhẹ lắm, gần như chỉ là tiếng sột soạt của cỏ bị giẫm qua, nếu không phải thính giác anh ta vốn nhanh nhạy hơn người, thì tuyệt đối sẽ không nhận ra.
Bóng tối làm khuếch đại mọi giác quan. Trong giây phút ấy, một dòng mồ hôi lạnh như nước giếng sâu trườn xuống sống lưng. Từng sợi lông tơ trên cơ thể đều dựng đứng, cổ họng như bị bóp nghẹt. Một nỗi sợ bản năng từ sâu thẳm trong tiềm thức bùng lên, không kịp suy nghĩ gì, anh ta lập tức bật thốt ra câu cầu xin, giọng vừa run vừa dính đầy hoảng loạn:
“Hoàng Tiên Cô tha mạng! Xin tha cho tôi! Chúng tôi là người Z quốc, đầu đội trời chân đạp đất, cả đời chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm!”
Nói thật, anh ta suýt khóc đến nơi rồi!
Nhưng nước mắt cũng chẳng thể rơi nổi.
Anh ta đã sớm cảnh báo mấy người kia rồi, rằng cái nơi gọi là Lăng Xuyên Nham này tuyệt đối không phải chốn bình thường. Bao nhiêu năm qua, những chuyện dị thường được người dân bản địa thì thầm truyền tai nhau đâu phải ít. Người biến mất không để lại dấu vết, tiếng khóc lúc nửa đêm, những cái bóng không có hình thù cụ thể…
Vậy mà rốt cuộc, anh ta vẫn là kẻ xui xẻo đụng phải chuyện thật.
Giữa chốn hoang vu này, nếu Hoàng Tiên Cô thật sự hiện thân mà tha mạng cho anh ta… thì lý do là gì?
Không lẽ… chẳng lẽ là vì anh ta cao to lực lưỡng, mặt mũi khôi ngô, khí chất anh hùng, nên bị Tiên Cô để mắt, muốn bắt về làm chồng, ngày ngày canh giữ bên người ?
Một luồng khí lạnh đột ngột tràn dọc sống lưng Mạnh Hổ. Anh ta càng nghĩ càng chắc chắn—chuyện này tuyệt đối không sai được! Rất có thể là vì đám quỷ ngoại quốc kia quá ghê tởm, một đầu lông vàng như nắm rơm, mũi xếch mắt lé , mồm miệng quá thối , khiến Hoàng Tiên Cô cảm thấy nhìn nhiều thêm một chút mắt đều đau, nên mới vừa xuất hiện đã đem đám người đó dọn sạch ngay lập tức.
Vừa nghĩ đến cảnh bị “âm hôn” như trong mấy chuyện dân gian, đầu gối Mạnh Hổ như muốn nhũn ra, suy nghĩ trong đầu bắt đầu bay tán loạn . Thậm chí anh ta còn nghĩ :
Nếu có thể toàn mạng rời khỏi đây, sau này bảo anh ta đổi nghề trồng rau nuôi cá sống ẩn cư nơi sơn lâm cả đời , anh ta cũng không nói hai lời mà đồng ý !