Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2079

Cập nhật lúc: 2025-05-06 02:57:48
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong tiếng cười kiêu ngạo của đám người ngoại quốc , đột nhiên vang lên một giọng nói khàn đặc nhưng chứa đầy căm phẫn:

"Phi! Một lũ quỷ ngoại quốc mà cũng đòi dùng ông đây để ép anh em của ông ra mặt? Đừng có nằm mơ!"

Âm thanh ấy khô khốc như gió rít qua vách đá, yếu ớt đến mức mỗi chữ bật ra đều như xé rách cuống họng người nói. Nhưng ẩn sâu trong đó là thứ khí phách cứng rắn không thể bị đè ép—giống như bàn tay trần cào móng xuống đất, cố bám víu lại tàn lực cuối cùng để sống sót, nhưng vẫn toát ra sự kiên cường đến tuyệt vọng. Trong từng lời nói rạn vỡ ấy là cả sự tàn nhẫn của một kẻ đã sẵn sàng liều c.h.ế.t phản kháng.

Cố Nguyệt Hoài đang nằm sát mặt đất, bỗng hơi nín thở, ánh mắt híp lại. Cô ngẩng đầu lên, nhờ ánh lửa lờ mờ phía trước, nhìn rõ chủ nhân của âm thanh vừa rôi .

Vậy mà lại là một người quen.

Mạnh Hổ !

Tim cô khẽ trầm xuống.

Tim cô khẽ chùng xuống, cảm giác lạnh lan dọc sống lưng.

Nga

Đúng như những gì cô từng lo ngại: tình hình tiền tuyến đã vượt quá khả năng điều phối. Họ không còn đủ thời gian, không còn đủ quân số để lựa chọn người phù hợp, buộc phải tung cả tân binh bao gồm những người xuất sắc và cả những người chưa hoàn tất huấn luyện chiến đấu ra chiến trường. Đó không phải là phương án lý tưởng, nhưng là phương án duy nhất còn lại trong tình thế gấp rút .

Ở kiếp trước, qua lời kể đứt quãng và nghẹn ngào của Thiếu Ngu, cô biết Mạnh Hổ c.h.ế.t rất thảm. Anh ta bị trúng b.o.m trực diện—xác không còn nguyên vẹn, chỉ nhặt lại được vài mảnh xương lẫn thịt vụn. Những mảnh còn sót ấy được quấn tạm trong vải rách, chôn vội cùng đồng đội nơi nghĩa trang dã chiến. Không kèn truy điệu, không người đưa tiễn, chỉ có một tấm bia nhỏ lạnh lẽo giữa hàng trăm ngôi mộ vô danh, bị gió bụi vùi lấp sau mỗi trận mưa b.o.m bão đạn.

Cô không tận mắt chứng kiến, nhưng những hình ảnh đó đã hằn sâu vào trí nhớ—không phải bằng mắt, mà bằng sự tiếc nuối day dứt từ những câu nói ngắt quãng, từ ánh nhìn của Thiếu Ngu mỗi khi nhắc đến người bạn cũ.

Không rõ, thời điểm này có phải là khoảnh khắc dẫn đến cái c.h.ế.t của Mạnh Hổ hay không. Nhưng bất kể có phải hay không, lần này, kết cục sẽ không giống như trước nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2079.html.]

Bởi vì cô đã trở lại.

Lý do cô quay về không phải để chứng kiến lại cảnh m.á.u đổ đầu rơi, không phải để cúi đầu tiễn biệt từng người quen giữa chiến hào. Mà là để thay đổi tất cả.

Trong khả năng của bản thân , chừng nào còn thở, còn có thể hành động, thì cô tuyệt đối sẽ không để những bi kịch ấy—sẽ không lặp lại.

Bởi đất nước này cần những người như Mạnh Hổ. Bởi vì, trong hàng ngũ những người đã ngã xuống, không ai đáng bị lãng quên.

Và bởi vì, Thiếu Ngu.

Bên cạnh Mạnh Hổ là một chiến sĩ khác—cũng là lính Z quốc. Người này bị trói chặt, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đầy vết thương, m.á.u đã khô loang lổ thành mảng trên áo, trên mặt, trên hai cánh tay gầy trơ xương. Cơ thể anh ta run lên từng đợt, đôi mắt lờ đờ như mất tiêu cự, cơ miệng co giật nhẹ, dường như chỉ còn lại chút hơi tàn đang gắng gượng chống lại cơn đau. Nhìn từ góc độ của Cố Nguyệt Hoài, cô biết ngay: người lính này đã trải qua tra tấn, thẩm vấn, hành hạ—tất cả những thủ đoạn bẩn thỉu nhất mà đám lính M quốc có thể nghĩ ra.

Dưới ánh lửa yếu ớt, dây đằng trên tay cô dần siết chặt, mạch m.á.u trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt, bị cạnh lá cắt rớm m.á.u cũng không hề hay biết. Trong lòng cô dâng lên cơn giận lạnh ngắt, đôi mắt không còn chút ấm áp nào nữa, chỉ còn sắc băng như thép lạnh dí sát cổ họng quân thù.

Mạnh Hổ vẫn gầm lên chửi bới, nhưng vừa dứt câu đã bị một cú tát như trời giáng từ tên sĩ quan M quốc. Một tiếng chát! chát chúa vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, đầu anh ta bị đánh lệch hẳn sang một bên, má trái in hằn năm dấu tay đỏ ửng, khóe miệng lập tức bật máu, từng giọt đỏ thẫm nhỏ xuống cổ áo lấm lem đất cát và mồ hôi.

Thế nhưng trên gương mặt anh ta lại không có bất kỳ một tia sợ hãi nhút nhát nào.

Ngược lại, Mạnh Hổ cười—một nụ cười bất cần và ngạo nghễ, m.á.u dính cả vào răng, nhuộm đỏ môi dưới. Gò má tái xám, đôi mắt hõm sâu vì đói và kiệt sức, nhưng trong đáy mắt lại lấp loáng ánh sáng không thể dập tắt—tựa như một tia lửa cuối cùng của quân kỳ chưa ngã xuống.

Anh ta gồng cả người, sống lưng thẳng tắp, từng đốt cột sống như được rèn bằng thép lạnh, toàn thân căng cứng như sẵn sàng chống trả bằng những cú đ.ấ.m cuối cùng. Và rồi, như dồn hết khí lực còn lại, anh nghiến răng, gằn từng tiếng khản đặc, vỡ vụn mà vẫn rõ ràng từng chữ một:

“Các. Ngươi. Nằm. Mơ.”

Loading...