Quả đúng như cô từng suy đoán—năng lực chữa lành ẩn chứa trong không gian Tu Di không chỉ giới hạn ở việc thúc đẩy quá trình sinh trưởng của thực vật. Nó còn có thể “thu nhận” những tàn dư của ký ức mà cây cỏ từng lưu giữ – một dạng “truyền tin sinh học” vượt xa khỏi giới hạn nhận thức và công nghệ đương thời.
Cảm giác ấy, thực sự kỳ diệu.
Tựa như mỗi tán lá, mỗi sợi rễ, từng cụm dây leo quấn quýt quanh thân cổ thụ đều trở thành một bộ cảm ứng sinh học – không cần sóng vô tuyến, không phụ thuộc vào máy móc, càng không phải dùng đến tín hiệu mã hóa, mà vẫn có thể truyền đạt thông tin bằng sự cộng hưởng giữa ý niệm sống và cảm quan sinh tồn.
Cố Nguyệt Hoài đứng lặng trong rừng sâu, lồng n.g.ự.c phập phồng chậm rãi, ánh mắt bình thản như mặt hồ mùa thu. Sự hoang dã, âm u nơi đây không còn làm cô cảnh giác như ban đầu, ngược lại, trong lòng dần dâng lên cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Nga
Những rặng cây tĩnh lặng như đang cất lời thì thầm không tiếng, chia sẻ với cô mảnh vụn ký ức của chúng – về dấu chân từng giẫm qua đất đá, về tiếng s.ú.n.g đứt đoạn nơi xa, mùi m.á.u tanh thoảng trong gió, rồi tất cả chìm vào yên tĩnh, như thể chưa từng tồn tại.
Tâm trí cô như hòa tan vào rừng, linh hồn nhẹ tênh, hóa thân thành một mầm non lặng lẽ mọc lên từ khe đá lạnh Lăng Xuyên Nham, ẩn mình suốt bốn mùa dưới bóng cổ thụ.
Là bông hoa dại nở rộ rồi tàn úa trên mép vực không tên.
Là sợi dây leo từng rúng động khi có người vô tình chạm vào.
Là thân cây già lặng lẽ đứng giữa gió sương, nhìn bóng người thoắt đến thoắt đi, rồi chỉ còn lại tĩnh mịch kéo dài đến vô tận.
Chúng không lên tiếng, nhưng đều nhớ.
Và từ trí nhớ vô thanh đó, Cố Nguyệt Hoài đã “đọc” ra được cảnh báo: bụi cỏ kia có vết trườn của rắn độc, khe đá nọ từng lưu dấu nhện ngũ độc ẩn thân, còn mảnh đất trũng phía trước – ẩm thấp, có dấu hiệu từng sụt lở. Tất cả đều được truyền tải qua tín hiệu cảm giác mơ hồ nhưng liền mạch, luồn qua đầu ngón tay, lòng bàn chân, và cả mỗi nhịp thở đều đặn.
Chặng đường tiếp theo hoàn toàn suôn sẻ , không gặp bất kỳ trở ngại nào , nhưng không phải nhờ may mắn, cũng không vì cô cảnh giác hơn người, mà là do cô đã học cách lắng nghe cánh rừng – thông qua khả năng chỉ cô mới có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2074.html.]
Khi mặt trời lặn khuất sau những ngọn núi trùng điệp, sắc trời bị màn tối nuốt chửng, Cố Nguyệt Hoài mới chịu dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn về phương xa – nơi những dãy núi xếp tầng như bức tường thiên nhiên chắn ngang trời đất, cổ thụ sừng sững như trụ đá chống trời, đan thành một mảng tối sâu hun hút.
Ánh tà dương cuối cùng đã hoàn toàn tan biến, màn đêm phủ xuống như một tấm lụa đen đặc sệt.
Nếu không phải trước đó đã thường xuyên dùng linh thủy trong không gian Tu Di để tẩm dưỡng thân thể, giúp ngũ cảm nhạy bén hơn người thường, thì lúc này, e rằng cô cũng đã chẳng phân biệt nổi phương hướng giữa biển đen rừng thẳm này.
Tầm nhìn của cô lúc này không hoàn toàn dựa vào ánh sáng, mà phần nhiều dựa vào cảm giác — sự cộng hưởng giữa thân thể và môi trường xung quanh. Dưới tác dụng lâu dài của linh thủy, thị lực, thính giác, và cả trực giác của cô đều được nâng lên đến ngưỡng sinh tồn tối ưu.
Cô chậm rãi ngồi xuống dưới một tán cây thô to, chọn chỗ đất cao và khô nhất trong bán kính an toàn, lưng dựa thân cây lạnh buốt, quan sát tứ phía lần cuối trước khi tháo sọt tre khỏi lưng.
Trong tiếng côn trùng rả rích vang lên từng hồi đều đặn như tín hiệu vô hình của khu rừng, cô lặng lẽ mở không gian Tu Di. Trong nháy mắt, một luồng khí ấm áp như tỏa ra từ nơi khác biệt hoàn toàn với nơi rừng núi ẩm thấp này khẽ lướt qua gương mặt cô. Từ trong đó, cô lấy ra một túi nhỏ được bọc kỹ, bên trong là bánh bao thịt còn đang nóng hổi.
Bánh bao vẫn mềm, nhân thịt tỏa mùi thơm nhè nhẹ, dậy hương hành tiêu gừng tỏi.
Cố Nguyệt Hoài chẩm rãi ăn hết hai cái bánh bao thịt , uống hết nửa chai nước được lấy từ không gian Tu Di.
Ăn xong, cô uống nửa chai nước suối ngọt dịu, cũng được lấy từ nguồn sạch trong Tu Di.
Dạ dày no, tinh thần ổn định, thể lực được hồi phục, Cố Nguyệt Hoài đứng dậy tiếp tục hành trình.
Với cô, ban ngày hay ban đêm không có khác biệt, điều cấp bách ngay lúc này là tìm thấy Thiếu Ngu.
Chỉ khi đặt chân vào vùng biên thùy hiểm trở này, người ta mới hiểu sự khắc nghiệt của tự nhiên. Địa hình không chỉ dốc, mà cây cối dày đặc, sương mù ẩm ướt len lỏi từng ngóc ngách. Dù hiện tại , với cô những chướng ngại , khó khăn này không tính cái gì , nhưng sương lạnh trên lá, hơi nước trong không khí bám lên da thịt – khiến quần áo dính sát vào người, lạnh ướt vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu .