Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2070

Cập nhật lúc: 2025-05-04 12:06:19
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rời khỏi bệnh viện huyện, Cố Nguyệt Hoài không dừng chân, lập tức thẳng tiến ra nhà ga, mua vé chuyến tàu gần nhất đi huyện Văn Tuấn.

Đó là điểm nút chiến lược gần biên giới nhất mà tàu dân sự còn có thể đến được, thuộc tuyến đường sắt men theo vành đai phòng tuyến phía Tây, kéo dài tới sát mép khu vực Lăng Xuyên Nham — vùng tam giác trọng yếu nằm trên đường biên giới. Tuyến này được coi là con đường tiếp cận tiền tuyến hợp pháp và hiệu quả nhất trong điều kiện hiện tại. Với áp lực thời gian đè nặng, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc tranh thủ từng phút, liên tục chuyển tuyến, suốt ngày đêm không ngơi nghỉ.

Lăng Xuyên Nham không phải địa danh bình thường — mà là điểm đen trong bản đồ chiến lược: vùng tiếp giáp giữa hai quốc gia, địa hình gồ ghề hiểm trở do ảnh hưởng địa chất cổ, vách đá dựng đứng cheo leo, rễ cây cổ thụ đan chằng chịt như bẫy tự nhiên. Bên dưới là vực thẳm nuốt ánh sáng, bên trên là mây mù và hơi nước biển mặn ngưng tụ quanh năm. Một vùng đất cô lập, xa lạ với ánh sáng văn minh, nhưng lại sát cạnh lằn ranh sinh tử giữa hòa bình và xung đột.

Khó khăn không chỉ đến từ địa thế — mà còn từ bất ổn tiềm tàng. Chỉ một cơn mưa trái mùa cũng đủ cắt đứt đường tiếp tế. Một trận gió mạnh có thể khiến sườn núi sạt lở. Vùng này từng có vài đường mòn do người dân tộc lưu truyền, thêm vài lối đi thô sơ do đơn vị công binh khai phá từ thời chiến tranh trước. Nhưng đến nay, gần như không ai dám khẳng định còn đường nào an toàn.

Trên tàu, Cố Nguyệt Hoài ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt dõi ra phía xa, nhưng không hề để lộ chút thất thần. Trong lòng cô, nhịp tim đập mạnh như trống thúc trận, nhưng thần sắc vẫn kiên định đến lạnh lùng. Suốt hành trình, cô luôn nắm chặt bản đồ trong tay áo, đầu óc căng như dây cung, ghi nhớ từng ga chuyển tiếp, từng giờ khởi hành, thậm chí cả vị trí các bốt kiểm tra và đơn vị hậu cần dọc đường.

Tại Phong Thị, cô không dừng lại như thường lệ để ghé thăm phố Lương. Lần này, không có "thường lệ". Cô lập tức chuyển tàu, đổi hướng sang tuyến đường hỏa tốc, chen chân giữa đám hành khách hỗn độn, mắt không rời bảng giờ tàu, tay không rời hành lý.

mà lập tức chuyển hướng sang tuyến tàu hỏa tốc hành khác. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2070.html.]

Một đường chuyển không biết nhiều ít chuyến tàu , trằn trọc đi từ các đô thị lớn phồn hoa với những nhà ga tấp nập người chen người, băng qua các vùng lân cận dân cư thưa thớt , rồi dần trườn mình vào những miền quê xa xôi, lại lướt qua những nơi đồng không m.ô.n.g quạnh, những cánh đồng khô cháy và từng cụm dân cư thưa thớt đến hiu quạnh.

 

Một đường chạy đuổi thời gian, từ đô thị phồn hoa tấp nập người xe, qua vùng ven thưa thớt, rồi lướt nhanh về phía tịch mịch: nơi đồng khô cháy nắng, nơi sông cạn đá mòn, nơi ánh hoàng hôn như dính bụi trên mái tranh cũ kỹ. Tất cả trôi qua trước mắt, như những lớp vỏ của thế giới văn minh bị lột dần ra, để lộ lõi hoang sơ phía sau.

Nga

Ba ngày sau, cuối cùng cô cũng đến được huyện Văn Tuấn.

Nằm sát biên giới, huyện Văn Tuấn là vùng giáp ranh giữa sinh tồn và lãng quên. Núi rừng bốn bề vây kín, đường sá cách trở, dân cư thưa thớt như điểm chấm thưa trên tấm bản đồ quân sự. Ở nơi này, những người còn lại chủ yếu là phụ nữ, người già và trẻ con — phần lớn nam giới đã nhập ngũ hoặc bị điều đi lao động ở vùng sâu vùng xa.

Vật tư tiếp tế từ nội địa lên khó khăn vô cùng — không chỉ vì địa hình hiểm trở mà còn do tình hình biên giới luôn căng thẳng, khiến các tuyến đường vận tải thường xuyên bị gián đoạn.

Sinh hoạt của người dân rơi vào tình trạng thiếu thốn trầm trọng: gạo thì độn khoai, củi lửa phải chắt chiu từng bó, áo quần vá đi vá lại mấy năm trời chưa dám thay mới. Bệnh viện huyện chỉ có vài chiếc giường sắt hoen gỉ, thuốc men khan hiếm, ngay cả nước muối sinh lý cũng là hàng quý. Trình độ y tế và dân sinh đều ở mức cực kỳ thấp, sống qua ngày chủ yếu nhờ vào sức người, thói quen chịu đựng và tinh thần tự lực cánh sinh.

Nơi đây giống như một đường biên mong manh giữa hòa bình và chiến tranh, giữa sự sống và sự hy sinh âm thầm.

Loading...