Nhưng hiển nhiên, lãnh đạo của anh ta không đủ kiên nhẫn nghe anh ta 'nguỵ biện', Hạ Hồng Chương cắt ngang bằng một tiếng gào gần như tuyệt vọng: "Không phải lúc hành động theo cảm tính? Vậy anh nói xem, bây giờ là lúc nào rồi hả?! Đợi đến khi bọn chúng tìm được trước sao? Hay là đợi đến lúc tôi nhận được tin báo tử từ tiền tuyến truyền về ?!"
Tiếng hét như nghẹn lại giữa cổ họng, khản đặc, run rẩy, như bị bóp nghẹt bởi chính nỗi bất lực của mình.
"Nếu đám quỷ ngoại quốc kia tìm được người trước… anh nghĩ em trai tôi còn có thể toàn mạng trở về sao? Nó còn sống được sao?!"
Thanh âm cuối cùng ấy không còn là mệnh lệnh, không còn là giận dữ, mà là tiếng gào xé lòng của một người anh sắp tuyệt vọng đến phát điên. Giọng anh ta vỡ ra như một vết nứt cuối cùng nơi lớp vỏ sắt thép của một sĩ quan kỳ cựu, để lộ ra tận cùng nỗi đau không gì bù đắp nổi — một thứ mà quyền lực, tiền bạc, chức vị đều bất lực trước nó: tình thân.
Sau khi Hạ Hồng Chương nói , trong phòng bệnh vang lên một trận bùm bùm giòn vang, ngay sau đó, là tiếng Hạ Hồng Chương đang nghiến chặt răng, cố kìm nén cơn đau lan dọc từ lồng n.g.ự.c xuống tận xương sườn, nhưng vẫn không ngăn nổi tiếng rít đau đớn bật ra từ cuống họng Cảm xúc bị dồn nén đột ngột trào ra khiến cơ thể vừa phẫu thuật chưa đầy hai ngày của anh ta chịu đòn phản kích dữ dội: vết mổ bị căng kéo, cơ liên sườn co thắt đột ngột khiến vùng xương gãy va chạm trở lại, dẫn đến cơn đau nhói như có d.a.o cắt từ bên trong.
Người đàn ông còn lại bên trong phòng bị Hạ Hồng Chương làm cho giật mình , hoảng sợ , giọng anh ta lập tức trở nên lo lắng:
“Hạ bí thư! Anh sao rồi?!”
Cố Nguyệt Hoài nhấp chặt môi, không tiếp tục do dự nữa , cô dứt khoát đẩy cửa bước vào .
Đôi mắt cô nhanh chóng quét qua khung cảnh trong phòng bệnh, lập tức dừng lại trên người đàn ông trung niên đang dựa vào đầu giường. Hạ Hồng Chương sắc mặt tái xanh vì đau, mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương, nhưng ánh mắt vẫn bừng bừng lửa giận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2061.html.]
Tiếng cửa mở làm cả hai người đàn ông trong phòng theo phản xạ cùng quay đầu lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô.
Trong khoảnh khắc nhận ra người vừa bước vào là bác sĩ thực tập phụ trách theo dõi hậu phẫu, cả hai lại đều không hẹn mà cùng nhíu mày.
Hiển nhiên , Hạ Hồng Chương không chỉ ngoại hình không tuấn tú giống em trai mình, mà ngay cả tính tình cũng kém hơn không ít , lo lắng và đau đớn đan xen khiến anh ta dường như một quả pháo , chỗ nào rơi vào tầm mắt liền hướng chỗ nào ném . Quả nhiên , lúc này nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài cũng bất chấp cô là ai , giọng nói đanh lại, chứa đầy sự khó chịu lẫn bất mãn hướng về phía cô nói :
“Cô không có tay hay là không biết gõ cửa ? Chỗ nào cũng có thể tùy tiện xông vào ?”
Phòng Hạ Hồng Chương là một phòng bệnh đơn tiêu chuẩn , không có vật dụng gì đặc biệt, cũng không có trang trí cầu kỳ, nhưng chỉnh thể không gian sạch sẽ, thoáng đãng, phù hợp để tĩnh dưỡng.
Cố Nguyệt Hoài không hề có tâm tư nói lời vô nghĩa, cô lạnh mặt, trực tiếp hỏi: "Đơn vị 168 là nhóm tân binh của quân khu tám sao?"
Nga
Hiện tại , Cố Nguyệt Hoài chỉ muốn kiểm chứng một giả thuyết vừa loé lên trong đầu — một giả thuyết đủ khiến cả lồng n.g.ự.c co thắt lại vì bất an.
Cô còn nhớ rất rõ, trước khi hai người chia tay, Thiếu Ngu tiếp nhận nhiệm vụ hành quân đặc biệt, nhưng là , rõ ràng khi đó , trong số những người cùng đi, cô biết có ít nhất một vị 'lão binh' là Thành Cương . Hơn nữa , Thiếu Ngu cũng từng nói : người mới chỉ có những người đặc biệt xuất sắc mới có thể được đặc cách tham gia. Những điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là ban chỉ huy đã nhận định rõ mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ này ngay từ đầu.