Cố Nguyệt Hoài khẽ thu lại cảm xúc, ánh mắt trở nên bình tĩnh và chân thành. Cô nhìn bác sĩ Lý Tự Ngôn, khóe môi hơi cong lên, nụ cười nhẹ nhưng ấm áp:
“Thầy đừng nói thế ạ, nghe khách sáo quá rồi. Một tháng qua, em đã học được từ thầy rất nhiều điều, không chỉ là kỹ thuật chuyên môn, mà còn là cách để làm một người thầy thuốc đúng nghĩa.”
Nghe vậy, Lý Tự Ngôn khẽ bật cười, lắc đầu, ánh mắt mang theo một nét bất lực pha lẫn trìu mến. Giọng ông không lớn, nhưng trong từng lời lại ẩn chứa sự chân thành sâu sắc:
“Em đấy , văn phòng lại không có người ngoài , hai người chúng ta còn cần em phải cố ý giữ thể diện cho thầy sao? Năng lực của em, thầy đã nhìn ra cũng tự mình kiểm chứng rồi : tư duy mạch lạc, tay nghề tiến bộ nhanh, đầu óc phản xạ linh hoạt, lại có lòng kiên nhẫn lẫn sự cẩn trọng. Làm nghề này, trời cho được một phần thiên phú đã khó, em lại còn chịu học chịu làm, sau này nhất định sẽ đi được xa, con đường phía trước càng đi càng rộng, càng đi càng sáng sủa quang minh .”
Cố Nguyệt Hoài cúi mắt mỉm cười, không lên tiếng, nhưng trong lòng không khỏi dậy lên một tầng cảm xúc khó tả—vừa là biết ơn, vừa là tự áp lực.
Cô biết mình vẫn còn non nớt, thời gian thực tập chỉ mới hơn một tháng, những ca mổ tham gia đều dưới sự hướng dẫn sát sao của thầy , kinh nghiệm thực tế còn quá mỏng. Nhưng lời đánh giá từ một bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm như thầy, với cô, không chỉ là một sự khích lệ mà còn như một cột mốc ngầm đặt ra yêu cầu nghiêm khắc hơn cho chính bản thân mình.
Trong văn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Chỉ còn âm thanh khe khẽ của trang giấy bị lật, xen lẫn tiếng bút máy miết đều đều trên hồ sơ bệnh án.
Một lúc sau, Lý Tự Ngôn đặt bút xuống, giọng trầm ổn nhưng dịu dàng vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2058.html.]
“Hôm nay không có ca phẫu thuật, mấy ngày qua em trực liên tục, thần kinh luôn trong tình trạng căng như dây đàn. Nghỉ một chút đi. Làm bác sĩ, dĩ nhiên phải chịu được áp lực, nhưng nếu không biết tự cân bằng, rất dễ kiệt sức. Muốn đi đường dài, trước tiên phải học cách bảo vệ mình.”
Lời bác sĩ Lý Tự Ngôn vừa dừng , bỗng nhiên, từ ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói gấp gáp của một y tá đang từ xa chạy lại gần :
“Bác sĩ Lý! Có ca cấp cứu! Một bệnh nhân bị chấn thương n.g.ự.c bụng nghiêm trọng, nghi gãy xương nhiều vị trí!”
Sắc mặt Lý Tự Ngôn lập tức nghiêm lại, ánh mắt trở nên sắc bén chỉ trong chớp mắt. Ông đứng bật dậy, không nói thêm một lời dư thừa, quay sang Cố Nguyệt Hoài, ra hiệu ngắn gọn:
“Vào phòng mổ!”
Nga
Hai thầy trò vừa vội vàng bước vào phòng mổ, lập tức nhìn thấy ánh đèn trắng lạnh đổ xuống chiếu rọi lên thân hình bê bết m.á.u của bệnh nhân nằm trên bàn phẫu thuật. Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đứt đoạn, làn da trắng bệch gần như không còn sắc máu. Lồng n.g.ự.c bên trái của anh ta lõm sâu bất thường, mỗi nhịp thở kéo theo một cơn co giật nơi cơ bụng, đau đớn khiến toàn thân căng cứng, tưởng như chỉ cần động vào là có thể vỡ vụn.
Lý Tự Ngôn là người dày dạn kinh nghiệm, chỉ liếc qua tình trạng đã nhận định được mức độ tổn thương: nhiều xương sườn gãy, nghi có biến chứng tràn khí màng phổi, nguy cơ chèn ép tạng trong ổ bụng. Ông nhanh chóng chỉ định gây tê giảm đau, sau đó thực hiện cố định tạm thời khung xương bị tổn thương bằng kỹ thuật ép n.g.ự.c và băng nẹp, thao tác gọn gàng, dứt khoát, vừa nhanh vừa chuẩn xác.