Nghe nhắc tới Thiếu Ngu, Bạch Mân hơi cau mày, giọng trầm xuống:
“Thiếu Ngu… vẫn chưa có tin sao?”
Người trong nhà đều biết chuyện Yến Thiếu Ngu phải lên tiền tuyến, ngày thường cũng không ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt Nguyệt Hoài , sợ khiến cho em ấy càng thêm nghĩ ngợi , rồi lại lo lắng bất an .
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu. Gần nửa năm rồi, không một lá thư, không một lời nhắn. Cô từng gửi thư đến quân khu, thậm chí cả Từ Xuyên Cốc, nhưng tất cả đều như đá ném biển sâu, không có hồi âm.
Cũng không biết là do tình hình chiến sự nơi tiền tuyến quá căng thẳng, mọi thứ bị buộc phải giữ tuyệt đối bí mật, hay là… một biến cố nào đó đã xảy ra, khiến toàn bộ liên lạc bị cắt đứt.
Hiện tại , điều duy nhất cô có thể làm là chờ. Nhưng chờ trong vô định, chờ trong lo lắng từng đêm – ai nói không phải là một loại tra tấn âm thầm không tiếng động đâu ?
Bạch Mân khẽ thở dài. Ánh mắt cô thoáng xao động, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó để xoa dịu, để an ủi, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Có những điều, dẫu thành tâm muốn chia sẻ, cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Huống chi, những câu nói như “đừng lo lắng”, “mọi chuyện rồi sẽ ổn” – vào lúc này nghe qua chỉ càng thêm sáo rỗng. Trước mặt một người vẫn kiên trì chờ đợi, vẫn cố gắng sống tử tế từng ngày trong khi tin tức về người mình yêu thương bặt vô âm tín, mọi lời nói đều trở nên bất lực.
Tiền tuyến không phải nơi người ta có thể đặt hy vọng theo cách thông thường. Đó là vùng đất mà một đêm trôi qua có thể khiến bản đồ chiến sự thay đổi hoàn toàn. Hôm nay còn nhận được tin báo bình yên, ngày mai đã có thể bị cuốn vào vòng xoáy của đạn lửa và khói súng.
Nga
Ở nơi ấy, ranh giới giữa sống và c.h.ế.t đôi khi chỉ mỏng như một lớp da, vận may và bi kịch thay phiên nhau không hề báo trước. Có những người ra đi đến tận giờ vẫn không ai biết đã ngã xuống ở đâu, thậm chí t.h.i t.h.ể cũng chẳng thể tìm thấy – chỉ còn lại tên tuổi được khắc lạnh lẽo trên bia đá vô danh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2057.html.]
Nhìn Nguyệt Hoài yên lặng mà kiên cường, Bạch Mân càng thêm kính trọng – nhưng cũng thấy xót xa.
Cố Nguyệt Hoài không để bản thân mình chìm trong cảm xúc nặng nề quá lâu , một lát sau cô đã khôi phục được bộ dáng thường ngày . Sau khi thay áo blouse, cô quay sang cùng Bạch Mân nói:
“Đi làm thôi.”
Cô có thể yên tâm ở lại huyện Thanh An chờ Thiếu Ngu cho đến bây giờ dù không có bất kỳ tin tức nào từ tiền tuyến truyền về, là vì ở kiếp trước Thiếu Ngu đã sống sót cho đến mãi ngày cô rời đi. Điền Tĩnh cũng chưa từng có giao thoa gì với anh. Hơn nữa , nơi Thiếu Ngu đến nằm ngoài tầm kiểm soát của những người kia , mà không có người nhúng tay vào thì vận mệnh của anh cũng sẽ không phát sinh biến số .
Nhưng gần nửa năm im lặng chờ đợi đủ để bào mòn kiên nhẫn của bất kỳ ai.
Bạch Mân nhìn cô một cái, thấy biểu cảm của cô đã trở về trạng thái bình thường , dường như không có bất kỳ d.a.o động nào về cảm xúc thì cũng tạm thời thả tâm lại trong lòng , nhanh chóng thay quần áo xong rồi cùng Cố Nguyệt Hoài đi ra ngoài.
Cố Nguyệt Hoài bước vào phòng làm việc của bác sĩ Lý Tự Ngôn, ông đang cúi đầu xem qua bệnh án, đôi mi khẽ chau lại như thường lệ khi đọc đến phần chẩn đoán.
Nghe thấy tiếng động, ông ngẩng đầu lên. Ánh mắt vừa nhìn thấy người tiến vào là cô liền dịu lại, từ nghiêm cẩn chuyển sang ấm áp như một người chú hàng xóm :
“Nguyệt Hoài tới rồi? Ở đây một tháng, đã quen chưa?”