Năm nay là một năm thiên tai.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt như xuyên qua ánh nắng để thấy trước cái kết đã được định hình. Tai họa không đến bất ngờ — nó đang tới, từng bước một, mà không ai trong đại đội hay hợp tác xã biết tới , ngoại trừ cô . Nhưng , cô lại không thể nói ra điều mà mình biết , điều mà mình muốn nói. Bởi, nếu nói ra những lời đó , cô sẽ không cứu được ai — mà chỉ hại chính bản thân mình, thậm chí còn liên luỵ đến những người thân yêu , những người mà cô đang muốn bảo vệ.
Tai họa năm nay không phải do ai gây ra. Không ai muốn mất mùa, chẳng ai mong đồng ruộng cằn khô, không một ai cầu châu chấu kéo về như lũ. Đây là thiên mệnh — là chu kỳ khắc nghiệt giữa trời và đất, là sự luân chuyển không thể cưỡng lại của tự nhiên.
Nhưng tai họa, dù là tự nhiên, cũng không phải điều được phép nhắc tới theo cách đó.
Không phải trong thời buổi này.
Sau cải cách, bất kỳ lời lẽ nào mang hơi hướng huyền bí, linh cảm hay niềm tin vào quy luật trời đất đều có thể bị quy chụp là “tư tưởng lệch lạc”, “tàn dư phong kiến”, “truyền bá mê tín dị đoan”. Dù chỉ là cảm nhận, linh cảm hay sự cẩn trọng theo kinh nghiệm dân gian – cũng không được phép tồn tại công khai.
Chỉ một lời nói vô tình, nhẹ thì bị phê bình đấu tố công khai trước toàn thể đội viên , nặng hơn có thể bị liệt vào danh sách theo dõi, mang tiếng là "có tư tưởng lệch lạc", "tàn dư mê tín", hoặc tệ hơn — "phá hoại đoàn kết nhân dân". Ở cái thời mà khẩu hiệu, nghị quyết và tinh thần cách mạng được treo trên từng bức tường, còn có trọng lượng hơn lời nói của con người thì bất kỳ suy nghĩ nào đi chệch khỏi đường hướng chính thống cũng đồng nghĩa với phản bội.
Cái thời mà một câu "đất có linh, trời có mắt" cũng đủ khiến người ta bị quy chụp là truyền bá mê tín dị đoan, thì những lời nói ra đều phải cực kỳ cẩn trọng . Cô từng tận mắt thấy có người vì lỡ miệng nói mùa màng thất thu là “ý trời không thuận” mà bị gọi lên đấu tố, bị viết kiểm điểm treo bảng, bị cắt tem phiếu, cuối cùng mất việc, mất người, mất luôn cả danh dự.
Nga
Họ không làm gì sai. Nhưng họ đã phạm phải điều tối kỵ của thời đại: xâm phạm vào niềm tin duy vật đang được tuyệt đối hóa như chân lý duy nhất.
Không ai dám bênh vực. Không ai dám nhắc lại. Một khi bị dán nhãn “mê tín phản động”, dù từng lập công hay từng hết lòng vì tập thể, tất cả cũng sẽ bị phủi sạch, danh dự sẽ hoá thành tro bụi, chỉ trong một đêm, chỉ bởi vì một câu nói .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2055.html.]
Chuyện mê tín ở thời điểm này là điều tuyệt đối cấm kỵ !
Cô không thể để mình trở thành cái tên tiếp theo bị gạch khỏi sổ. Không phải vì sợ chết, mà vì cô biết, khi đã bị đưa ra khỏi vòng sáng của tập thể, mọi tiếng nói đều không còn trọng lượng, mọi cố gắng đều trở thành vô nghĩa. Cô còn nhiều việc phải làm, còn những người phải bảo vệ. Cô không thể gục ngã chỉ vì một phút bộc lộ suy nghĩ thật lòng trong một thời cuộc không cho phép ai được thật lòng.
Trong thời cuộc này, người nói ra sự thật chưa chắc được tôn trọng, nhưng người biết im lặng đúng lúc mới có thể sống sót để bảo vệ lẽ phải.
Bạch Mân gật đầu cái rụp, ánh mắt rạng rỡ, giọng nói trong trẻo mà đầy chắc nịch:
“Chắc chắn rồi! Em nhìn xem—những bông lúa kia, hạt no tròn, trĩu nặng, gió vừa lướt qua đã thấy mùi thơm ngai ngái của thóc sữa. Mùa màng thế này, bà con mình chắc chắn sẽ sống khá hơn. Mà nhà mình cũng khỏi phải lén lút ăn lương thực nữa rồi.”
Nói đến đây, cô bật cười, giọng mang theo chút bông đùa nhưng ẩn sau đó lại là rất nhiều cảm động.
Cô gả tới Cố gia đúng vào thời điểm khuyết lương , đúng thời điểm thiếu thốn nhất—khắp nơi lầm vào khủng hoảng lương thực, cơm gạo gần như là món xa xỉ, có khoai đỏ hay khoai tây ăn cầm chừng cũng đã là may mắn. Những bữa ăn thường ngày chẳng khác gì trò chơi chia phần, ăn một miếng, nhìn ba phần. Huống chi, ngay cả thời gian cô vẫn còn sống ở Bạch gia cũng chưa một lần được ăn no .
Nhưng Cố gia lại khác.
Cố gia chưa từng bị hoàn cảnh ảnh hưởng , có chăng cũng chỉ là không thể quang minh chính đại ăn lương , sợ bị người khác nói vào nói ra, dị nghị mà thôi.
Nghĩ lại mới để ý , dạo gần đây cô còn có cảm giác mình béo lên không ít thật. Aiz.
Cố Nguyệt Hoài chỉ mỉm cười không đáp.