Yến Thiếu Ly từ trong nhà bước ra, tay cầm chén nước đường gừng nóng nghi ngút khói. Vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, môi đã nhoẻn cười, miệng ngọt như rót mật:
“Chị dâu về rồi à?”
So với những ngày đầu còn rụt rè, thiếu thiếu dũng khí, thì nay, Yến Thiếu Ly đã có phần thành thục hơn, miệng lưỡi càng lúc càng trơn tru, gọi một tiếng “chị dâu” lại một tiếng “chị dâu”, chẳng hề bận tâm người ta tuổi cũng chỉ ngang mình. Trong giọng nói kia không chỉ có sự thân thiết, mà còn có cả sự vui mừng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Ly gật đầu, nhẹ giọng đáp:
“Ừ, về rồi đây.”
Yến Thiếu Ương cũng vội vã bước ra, thấy hai người bình yên trở về, liền âm thầm nhẹ nhõm, thần sắc giãn ra:
“Chị dâu, Tích Hoài, hai người không sao là tốt rồi. Mấy ngày nay nghe tin ở Phong thị, trong lòng mọi người đều không yên.”
“Không sao, mọi chuyện đều đã giải quyết xong.” – Cố Nguyệt Hoài nói ngắn gọn, sau đó quay sang đưa Thiếu Đường lại cho Yến Thiếu Ly, rồi xoay người bước nhanh về phía sân sau.
Cô muốn xem tiến độ xây phòng mới.
Con đường đất dẫn ra sân sau đã bị giẫm đến nhẵn lối, vách đất dựng tạm hai bên vẫn còn loang lổ vết vôi vữa. Nhưng chỉ sau mấy ngày rời đi, cô đã có thể thấy sự thay đổi rõ rệt: khung gỗ của gian nhà chính đã cao hơn một bậc, nền đất được đầm chắc, có chỗ tường còn được trát một lớp đất sét thô. Tuy chưa hoàn thiện, nhưng đã rõ hình hài, chắc chắn vững chãi.
Nga
Xem ra, mọi người đều đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ.
Đúng lúc ấy, một tiếng gọi vang lên từ phía trước:
“Bé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2023.html.]
Chưa kịp định thần, Cố Nguyệt Hoài đã thấy Cố Đình Hoài từ phía đối diện lao tới, ánh mắt sáng rỡ như ánh lửa trong đêm, chỉ ba bước đã băng qua bức tường đất thấp, đứng sừng sững trước mặt cô, nét mặt không giấu nổi vui mừng.
Cố Chí Phượng cũng vừa ngẩng đầu lên từ góc sân, nơi ông đang vác bao đất lớn. Mồ hôi thấm đẫm lưng áo, tay chân lấm lem bùn đất, nhưng ánh mắt ông lại rạng rỡ vô cùng, không giấu nổi sự vui mừng:
“Về rồi à? Về là tốt rồi, về là yên tâm rồi.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn ông, ánh mắt thoáng qua một tia tức giận, nhưng nhưng càng nhiều hơn lại là thương xót, lo lắng :
“Cha, con đã nói đi nói lại với cha rồi , cha mới khỏi bệnh, đừng cố quá sức. Người mà ngã xuống, thì đừng nói là xây phòng, đến cả cái chòi cũng chẳng ai dựng nổi.”
Cố Chí Phượng gãi đầu cười gượng, trong giọng nói có chút chột dạ, lại mang theo một tia kiên trì :
“Không có, cha chỉ giúp chút thôi. Người quen làm việc rồi , ngồi một chỗ chịu không nổi , làm chút việc cũng đỡ buồn tay buồn chân.”
Ông vốn là người không ngồi yên được. Tính thời gian , có lẽ Yến Thiếu Ngu cũng sắp trở về , ông cũng muốn sớm ngày hoàn thiện công trình , đến lúc đó , làm tiệc rượu mời khách , con gái cũng nở mày nở mặt một chút. Huống chi , tìm người khác tới làm làm sao có thể bằng mình để tâm , ông sợ thợ lười biếng hoặc làm không đúng ý, nên mỗi ngày đều phải đến nhìn chằm chằm mới có thể yên tâm được.
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy không đáp, ánh mắt chỉ hơi liếc sang một cái, liền xoay người dẫn đầu bước vào nhà.
Cố Chí Phượng thấy con gái không nói gì thêm thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào bóng dáng Cố Nguyệt Hoài quay sang Cố Đình Hoài nhỏ giọng oán trách :
“Em gái con sao lại thế này ? Càng ngày càng dữ rồi đấy. Chờ Thiếu Ngu trở về, con nhớ nhắc Thiếu Ngu , kiên nhẫn bao dung em gái nhiều một chút.”
Cố Đình Hoài đứng bên cạnh, khóe miệng giật giật, ánh mắt phức tạp nhìn lão cha. Rõ ràng là quan tâm con gái đến độ bất chấp thân thể mới khỏi bệnh chạy loăng quăng ngoài nắng, muốn con gái gả ra ngoài thể diện một chút , vậy mà ngoài miệng còn lầm bầm trách con gái "dữ".
Cố Đình Hoài đối với lời nói và việc làm trái ngược của lão cha là hoàn toàn không có lời nào để nói , chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cha một cái rồi im lặng theo phía sau Cô Nguyệt Hoài trở về nhà .