Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đi được vài bước, Vạn Thanh Lam nhìn quanh rồi chậm rãi ghé lại gần, ánh mắt thấp thoáng vẻ e dè, cuối cùng cũng hạ giọng thì thầm:
“Nguyệt Hoài, tôi nghĩ… cô nên cẩn thận một chút. Lúc cô vừa tới, tôi lén nhìn bác cả cô một cái… ánh mắt ông ấy dán chặt vào chiếc xe đạp của cô, như thể có điều suy tính . Nhìn qua thì trông thật thà, mà ánh mắt kia… lại khiến người ta không yên lòng.”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài khẽ thở ra một tiếng, nơi đáy mắt vụt qua tia lạnh nhạt như gió thu lướt mặt hồ, sóng không nổi nhưng nước đã lạnh:
“Yên tâm đi.”
Cô hiểu rõ hơn ai hết – trong cái gọi là “mấy người thân” kia, từ lâu đã chẳng còn mấy phần thật lòng.
Từ Cố Thiên Phượng đến Nhiếp Bội Lan, rồi cả Cố Ngân Phượng – ba người ấy, nếu có còn quan tâm đến cái gọi là tình thân, thì cũng chỉ khi thấy trong đó có chỗ lợi mà thôi.
Khi Cố gia còn nghèo, không ruộng, không quyền, trong tay trống trơn chẳng có gì đáng kể, họ còn biết giữ thể diện vì ông nội cô – chẳng qua cũng chỉ là để tránh điều tiếng với làng trên xóm dưới. Giữ thể diện chứ nào phải giữ nghĩa tình.
Giờ thì khác rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1909.html.]
Cố gia đã dần ngóc đầu dậy, trong nhà bắt đầu có đồng ra đồng vào, căn nhà gạch vốn lạnh lẽo giờ cũng phảng phất hơi ấm. Thế là, mặt thật của họ liền lộ rõ. Ánh mắt họ cứ sáng rực lên mỗi lần bước qua cổng, nhìn thấy cái gì mới mẻ cũng như mèo đói ngửi mùi cá kho – chỉ hận không thể vơ vét cho đầy túi.
Cô nhìn ra hết. Từng cái liếc mắt, từng lời bóng gió – không lọt khỏi con mắt của một người đã sống đủ lâu để hiểu rằng, lòng người vốn chẳng dễ đoán, mà cũng chẳng nên tin quá sâu.
Cô biết rõ: nếu không sớm cắt đứt, để mặc họ được đà lấn tới, thì chẳng mấy chốc mà Cố gia sẽ bị bòn rút đến tận gốc. Mà loại người như vậy, một khi đã đánh hơi được mùi lợi lộc, thì trừ phi bị đánh cho một cú đau thấu tim gan, bằng không tuyệt đối không tự biết lùi.
Nga
Cô không sợ.
Nhưng điều cô lo là sau này, khi cô rời nhà lên đường nhập quân khu, thời gian sau này , phần lớn sẽ không có mặt ở nhà. Nếu trong thời gian cô vắng mặt, cha cô mềm lòng, nhất thời không dứt khoát, thì bao công sức giữ gìn cũng sẽ đổ sông đổ bể. Người già hay nhớ chuyện cũ, hay nghĩ tình m.á.u mủ, nhưng cô thì hiểu – thời buổi này, để sống yên ổn, không bị người ta dắt mũi, thì ranh giới giữa “người thân” và “người ngoài” bắt buộc phải rõ ràng như vạch phấn trên sân gạch.
Cho nên, trước khi rời đi, việc này – cô phải tự tay chấm dứt. Dù có phải mang tiếng cứng rắn vô tình, cô cũng không cho phép ai được phép ăn bám lên cuộc sống mà cha con cô khó khăn lắm mới gây dựng lại được.
Trong ba người ấy, người khiến cô để tâm nhất vẫn là Nhiếp Bội Lan.