Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài thong thả đứng dậy, đi đến cửa sổ. Qua lớp kính mờ, ánh sáng chiều xiên xuống, loang loáng trên mặt bàn chất đầy bản thảo.
Giọng cô đều đều, không chút gợn sóng, nhưng đáy mắt lại như giấu một mũi giáo bén nhọn đang âm thầm thủ thế:
“Bà đừng quên, điều chúng ta viết ra là sự thật. Báo chí không có quyền ngụy tạo, nhưng có nghĩa vụ phơi bày. Bà chẳng qua chỉ là người dám viết ra điều thiên hạ đều thấy mà không ai dám nói. Nếu vì vậy mà bị cách chức, thì đó không còn là trừng phạt cá nhân, mà là một cú tát giáng thẳng vào thể diện của cả giới báo chí nước nhà. Dư luận sẽ không để yên đâu.”
Huống hồ, Nguỵ Lạc là người có năng lực, dù thực sự không còn làm chủ biên, cô cũng sẽ mời bà về làm cố vấn. Sau này cô muốn mở rộng việc kinh doanh lương thực. Với sức ảnh hưởng và đầu óc của Nguỵ Lạc , cô còn phải sầu không có đường ra sao.
Khóe môi Ngụy Lạc khẽ giật, bị mấy câu của Cố Nguyệt Hoài cắt ngang, sắc u sầu trên gương mặt cũng tản đi không ít. Dẫu đôi mắt vẫn còn ánh lên tia mỏi mệt, nhưng giữa chân mày đã có phần nhẹ nhõm.
Bà đứng dậy, bước về phía sô pha rồi ngồi xuống, nhấc tay xoa nhẹ huyệt thái dương, giọng điệu tuy bình thản nhưng vẫn không giấu được vẻ thận trọng:
Nga
“Chuyện này… không đơn giản như cô nghĩ đâu. Tôi đã dò hỏi rồi. Hoàng Thịnh không phải thứ vô danh tiểu tốt. Cha hắn là Hoàng Bồi An, hiện đang giữ chức Bộ trưởng Bộ Thủy lợi, là người có thực quyền, không phải loại hữu danh vô thực. Nhà hắn có ba anh em , nhưng chỉ có Hoàng Thịnh là con trai của người vợ hiện tại. Nếu việc này mà kéo lên tới kinh thành, e là chưa biết ai chịu đòn trước, ai sống sót sau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1880.html.]
Khi bà nói lời này , trong giọng nói không hề có một chút run sợ nào . Trái lại, giọng nói trầm ổn, rành mạch như từng con chữ gõ lên mặt bàn. Đó là giọng của một người đã từng đi qua sóng gió bút chiến, biết rõ mỗi dấu chấm câu trên mặt báo đều có thể là sinh mệnh của ai đó, hoặc là mồi lửa thiêu cháy cả hệ thống quyền lực.
Cố Nguyệt Hoài không đáp ngay, chỉ nhẹ nhún vai, ánh mắt sâu như giếng cạn:“Vậy thì cứ để cho nó ầm lên. Càng lớn càng tốt. Tốt nhất là khiến cả nước đều biết tới. Cái lò quyền lực đó, phải khiến nó cháy sáng dưới ánh mặt trời thì mới thấy rõ được thứ gì đang thối rữa bên trong.”
Giọng cô nhẹ như gió thổi qua vành lá, nhưng lại khiến không khí trong phòng lạnh đi vài phần. Đó là thứ khí chất lạnh lẽo của người đã nhìn rõ sự mục ruỗng của quyền lực và chọn cầm bút như cầm vũ khí, vừa làm báo, vừa làm cách mạng.
Ngụy Lạc nhướng mày nhìn cô, đôi môi hơi nhếch, nửa giễu cợt nửa tán thưởng:
“Còn cần cô dạy sao? Tôi đã gọi điện sang bên thành phố Chu Lan , yêu cầu tòa soạn 《 quần chúng nhật báo 》 bên đó lập tức phối hợp chặt chẽ, tăng cường đăng bài liên quan. Ngay cả vụ y tá treo cổ ở bệnh viện huyện mấy tháng trước, tôi cũng cho người đào hồ sơ lên, đề nghị công an mở lại điều tra.”