Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 58: Ôm một cái (2)

Cập nhật lúc: 2024-11-13 17:39:33
Lượt xem: 22

Liên Văn Bách nhìn thấy biểu tình này của Văn Tâm kỳ thật cũng đã xác nhận được sự thật hơn phân nửa, mặc kệ là sự thật giờ Văn Tâm có còn là độc thân hay là sự thật kỳ thật tiếng nói chuyện mà cậu ta nghe là tiếng mèo.

Không phải ma, là mèo. Vậy còn sợ cái đinh gì!

Hơn nữa, quan trọng hơn chính là, Văn Tâm giờ đang độc thân! Độc thân! Càng quan trọng hơn là, Văn Tâm cự tuyệt cậu là vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu!

Nói cách khác kỳ thật Văn Tâm cũng đâu có ghét cậy, trái lại, hành động này của Văn Tâm càng khiến cái tên rút não Liên Văn Bách càng nghĩ sâu xa hơn. Cô ấy thậm chí còn suy nghĩ đến tương lai phát triển của hai người nữa kìa! Là cậu ta quá ngốc, không hiểu nỗi khổ tâm trong lòng Văn Tâm. Liên Văn Bách vui đến mức nói không nên lời.

“Hóa ra Tâm Tâm cô làm hết thảy đều là vì tốt cho tôi, là tôi không hiểu thấu tâm ý của cô, giờ tôi đã biết rồi, vậy sau này tôi sẽ không nói lung tung trước ống kinh nữa, đợi đến khi không có cameras thì chúng ta lại yêu đương, được chứ?”

“… Từ từ đã, ai muốn yêu đương với cậu chứ?” Văn Tâm há hốc mồm.

Giờ Liên Văn Bách đã hoàn toàn không nghe vào lời của Văn Tâm, chỉ tự lo thao thao bất tuyệt riêng mình: “Chỉ là Tâm Tâm à, sớm muộn chúng ta cũng có ngày phải đối mặt với công chúng, yêu ngầm không công bằng với fans tí nào, nên đợi sau khi tình cảm của chúng ta ổn định… A! Đau đau đau!”

“Mi dữ quá đi!” Liên Văn Bách che mu bàn tay bị cào, tủi thân bẹt miệng.

Mèo rừng cào cậu ta meo meo mấy tiếng: “Ông đây mới không dữ! Là mi đặc tội con mèo đen kia, nếu ta không đánh mi thì nó sẽ đánh ta!”

Liên Văn Bách thầm nghĩ, cậu ta có làm gì đâu, sao lại đắc tội mèo đen chớ? Cậu ta cũng không ngốc, biết chuyện có thể nghe được tiếng động vật không thể để lộ, vậy nên cậu ta coi như chưa nghe thấy gì hết, chỉ ấm ức đưa vết thương trên tay cho Văn Tâm xem: “Tâm Tâm, đau…”

Kỳ thật trong lòng Văn Tâm vô cùng muốn phun trào. Cái giọng điệu làm nũng với bạn gái này của cậu là thế nào hả?! Nhưng dù sao cũng là do mèo nhà mình cào người ta nên Văn Tâm vẫn phải có nghĩa vụ xem vết thương của Liên Văn Bách. May mắn con mèo ra tay là Cậu ba, còn có chừng mực nên chỉ hơi đỏ tí thôi, không chảy máu.

Cô ngượng ngùng nói: “Xin lỗi xin lỗi, là Cậu ba nhà tôi nghịch quá, đợi về phòng tôi nhất định sẽ dạy bảo lại nó. Nhưng trông cũng không chảy máu, hơn nữa Cậu ba đã tiêm vaccine phòng bệnh rồi, nếu cậu vẫn chưa yên tâm thì hay là tiêm thêm một mũi nữa?”

Nghe nói phải tiêm, Liên Văn Bách nhanh chóng lắc lắc đầu: “Không không không, không tiêm!”

Văn Tâm còn hơi lo lắng: “Nhưng theo y học thì dù không chảy m.á.u cũng có khả năng bị nhiễm…”

“Tôi không cần, trước khi nuôi Ha Ha tôi đã tiêm vaccine rồi.” Liên Văn Bách lập tức giải thích, sau đó xấu hổ nhìn Văn Tâm: “Kỳ thật còn hơn đau, nếu cô ôm tôi một cái thì tôi sẽ không đau nữa.”

Văn Tâm: “…” Mẹ nó!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-58-om-mot-cai-2.html.]

“Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Sợ lại tiếp tục xảy ra chuyện, mèo rừng nhanh chóng ngăn cản mèo đen sắp nổi điên.

Mèo đen trừng mắt nhìn mèo rừng: “Ta rất bình tĩnh.”

“Vậy mi đứng lên làm gì?” Mèo rừng ngăn trước mặt mèo đen, thầm nghĩ, mi đã đứng lên định bay đi đánh người ta rồi, còn nói bình tĩnh?

“Ta ngồi lâu rồi không thể đứng lên sao?”

“Ý ta không phải vậy…”

“Vậy mi có ý gì?”

“… Thôi thôi, vậy mi cứ đánh đi.” Mèo rừng cảm thấy lúc này mèo đen là một tên cuồng nói thế nào cũng không thông rồi. Chỉ có thể cầu nguyện tên nhóc kia may mắn, dù sao thì lực chiến của mèo đen mạnh bao nhiên, nó là kẻ cảm thụ rõ nhất. Nhưng hình như tên nhóc thúi này dựa vào mặt để kiếm ăn thì phải… Đến lúc đó bị hủy dung không phải thất nghiệp sao?

Mèo rừng mãi suy tư tính nghiêm trọng của vấn đề, lại phát hiện tiếng kêu thảm thiết trong tưởng tượng mãi không truyền đến. Nó ngẩn người: “Tên nhóc thúi đâu rồi?”

“Chạy.” Ragdoll lạnh nhạt trả lời.

“Hả? Chạy?” Tính cảnh giác cũng cao nhỉ!

Liên Văn Bách hiển nhiên phải chạy rồi. Nghe thấy mấy con mèo nói muốn đánh cậu ta, đặc biệt còn là con mèo lớn như mèo đen nữa, cậu ta nào dám không chạy? Nhưng thật đáng tiếc, không nhân cơ hội đòi được một cái ôm của Văn Tâm.

Quá đáng tiếc, Văn Tâm dịu dàng như vậy, có thể được cô ôm vào lòng nhất định là chuyện hạnh phúc nhất đời này. Lần sau phải tìm cơ hội khác, nhân lúc không có đám mèo, ít nhất thì cũng phải không có con mèo đen kia tiếp cận lại Văn Tâm mới được.

Nhưng Liên Văn Bách nào ngờ, cơ hội này cậu ta đợi hơn hai ngày mà vẫn không đợi được, vì những ngày tiếp theo mèo đen cú như ình như bóng với Văn Tâm vậy. Phàm là cậu ta chỉ cần tiếp cận Văn Tâm nửa bước thì một ánh mắt lạnh như bằng sẽ phóng tới. Không hiểu sao, sâu trong nội tâm Liên Văn Bách cảm nhận được nỗi sợ. Rõ ràng chỉ là một con mèo, nhưng cảm giác con mèo này mang đến cho cậu ta lại vô cùng nguy hiểm. Đừng nói ôm Văn Tâm, ngay cả nói chuyện cũng không được hai câu!

Mãi đến hai ngày sau, Liên Văn Bách vì lịch trình khác tạm thời rời khỏi chương trình, ngủ một giấc tỉnh dậy lại phát hiện, mình vốn đang nằm trên giường trong chung cư của mình vậy mà lại xuất hiện trong biệt thự quay chương trình.

Chẳng lẽ là ngoài việc có thể nghe hiểu tiếng động vật còn có cả quay ngược thời gian? Chỉ là sao Tâm Tâm và mọi người đều cách xa cậu ta như vậy chứ, hơn nữa con mèo đen kia sao lại đột nhiên lớn như vậy… Không được không được, cậu ta phải đứng lên, như vậy mới có thể áp khí thế mèo đen xuống được.

… À không, hóa ra cậu ta đã đứng lên rồi. Nhưng sao đã vậy rồi mà vẫn còn thấp hơn mèo đen chớ?

Loading...