Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 51: Cô gái à, có suy xét việc kết hôn không? (1)

Cập nhật lúc: 2024-11-12 18:49:58
Lượt xem: 17

Giới thiệu xong thú cưng của những khách mời khác thì đến phiên bốn đứa nhóc nhà Văn Tâm. Nhưng thực tế, khán giả đều rất quen thuộc với mấy con mèo nhà Văn Tâm.

Khi mèo đen được giới thiệu, khung bình luận liên tục chạy:

“Hoan nghênh anh mèo! Mèo đen uy vũ khí phách nhất!”

“Chỉ cần không tắm thì em vĩnh viễn chính là bé mèo sạch sẽ nhất trong lòng chúng mình.”

Đến phiên bé Ragdoll.

“Công chúa nhỏ à chị yêu em quá, đừng hỏi chị yêu em sâu đậm bao nhiêu, ánh trăng đại biểu lòng chị đó!”

Tuy không có nhiều người biết bé mèo quýt lắm, nhưng vì nó là một con mèo con, cũng được rất nhiều người yêu thương.

“AWSL! Đáng yêu đến mức phạm quy luôn, muốn hôn hôn bé mèo con quá đi!”

Ngoại trừ mèo rừng…

“Trên đời này sao lại có một con mèo đẹp kinh diễm tuyệt thế như vậy chứ, nhìn một lần khuynh tâm, hai lần khuynh thành, ba lần khuynh quốc…(tạm lược năm ngàn chữ)”

Người xem choáng váng. Còn có chuyện này nữa hả, mèo cũng mua thủy quân sao?

Chuyện hài này chỉ thoáng qua mà thôi, toàn bộ thú cưng tham gia chương trình đều đã được giới thiệu xong. Đạo diễn nói qua tai nghe thông báo với mọi người bắt đầu tiến vào phân đoạn tiếp theo. Kịch bản chương trình được bảo mật, mọi người ở đây ngoại trừ Nguyễn Thu đã thông đồng trước với đạo diễn và mèo rừng đã nhận được bản kế hoạch cụ thể thì đại đa số người xem đều không biết đạo diễn sẽ đưa ra thử thách gì.

Sau khi nhận kế hoạch, Liên Văn Bách lập tức suy sụp, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai nhăn lại như khổ qua: “Còn phải làm cơm nữa hả, tôi không biết đâu, có ai biết nấu ăn không?”

“… Cái gì? Nấu cơm?” Cung Hàm Dịch vừa nghe đến nấu cơm, nháy mắt cũng có xúc động muốn trốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-51-co-gai-a-co-suy-xet-viec-ket-hon-khong-1.html.]

Cả hai bọn họ đều là thần tượng thế hệ mới, Liên Văn Bách lớn tuổi hơn cũng mới mười tám tuổi, Cung Hàm Dịch thì chỉ mới mười bảy. Từ khi mới mười bốn tuổi bọn họ đã bắt đầu luyện tập ca hát vũ đạo, ngay cả việc học cũng phai tranh thủ từng phút, đừng nói đến việc nấu ăn. Theo bản năng, hai người đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ về hướng ảnh đế Tả Tuyết Phong – người đáng tin cậy nhất.

Tả Tuyết Phong cười ha hả, còn làm ra dáng vẻ đại ca: “Tôi biết nấu ăn, cứ giao cho tôi là được, nhưng hình như ý của đạo diễn chắc là phải tự chuẩn bị cơm cho đám nhóc nữa thì phải?”

Liên Văn Bách gật đầu: “Đúng vậy, phải tự giải quyết.”

Chuyện này Tả Tuyết Phong cũng lộ vẻ mặt khó xử: “Quy Quy nhà tôi bình thường chỉ cần một ít thức ăn cho rùa là được rồi…” Thức ăn cho rùa thì anh ta có mang theo, nhưng cũng đâu thể cho động vật khác ăn thức ăn cho rùa chứ?

“Lo cái gì chứ, mọi người quên rồi sao?” Nguyễn Thu cười cười chỉ vào Văn Tâm đang bị đám thú cưng vây quanh, nói: “Vừa nãy không phải Văn Tâm nói cô ấy nấu ăn rất ngon nên đám thú cưng mới thích cô ấy sao, giờ không phải có cơ hội để cô ấy phát huy rồi sao?”

Cô ta nhắc như vậy mọi người mới chuyển mắt đến chỗ Văn Tâm. Nguyễn Thu tự nhiên không phải cho Văn Tâm cơ hội biểu hiện, trước khi đến cô đã biết có phân đoạn này, còn đặc biệt hỏi qua Tần Mạn.

Tần Mạn nói, Văn Tâm là một kẻ lười, tuy có nuôi mèo nhưng không để tâm nuôi lắn, lần nào cũng tùy tiện cho ăn thức ăn khô sẵn, ngay cả đồ hộp cũng không mua. Mà lúc nãy cô ta lại khoác lác trước ống kính rằng mình nấu ăn rất ngon, quả là đưa mình tới cửa mà. Nguyễn Thu làm sao có thể buông tha cơ hội này, hơn nữa để ngừa chuyện ngoài ý muốn, cô ta đã sớm chuẩn bị đầy đủ đồ hộp cho mèo với nhiều vị khác nhau trong vali.

Văn Tâm đặt bé mèo quýt vào cái ổ mèo điều chỉnh nhiệt độ, đi đến chỗ tủ lạnh trong phòng bếp: “Nguyên liệu sẵn có rất phong phú, thầy Tả à anh cần gì vậy?”

“Tôi chỉ cần một túi mì gói là được rồi, mấy thứ khác đều cho cô hết.” Tả Tuyết Phong nói.

Cung Hàm Dịch, Liên Văn Bách: “…” Có gì đó không đúng thì phải, là ảo giác của bọn họ sao?

Khung bình luận bắt đầu điên cuồng cười to.

“Hahaha, thầy Tả, đây là cái mà anh gọi là biết nấu ăn sao?”

“Nice! Mỗi người một gói mì, cuối cùng tui cũng xem được một chương trình ăn uống còn tệ hơn tui rồi!”

“Thầy Tả thất thủ rồi, chúng ta còn có thể tin tưởng Tâm Tâm không?”

Loading...