Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 38: Bỏ nhà đi (2)

Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:35:27
Lượt xem: 31

Tâm tình mèo rừng sa sút hẳn, nguyên nhân không phải vì tối qua anh ta bị tên Nhóc đen kia vô tình đạp cả đêm, mà là khi anh ta tỉnh lại muốn làm nũng với Văn Tâm, để Văn Tâm làm chủ cho mình lại không thấy cô đâu.

Không cần nghĩ cũng biết tên Nhóc đen kia chắc chắn đang ở cạnh Văn Tâm rồi. Nói không chừng còn không biết xấu hổ mà cáo trạng trước nữa!

Mèo rừng đứng thẳng dậy, từng luồng gió rét lạnh thổi vù vù, “vết thương” đêm qua còn chưa kịp khép lại mà ngược lại còn thêm nghiêm trọng. Anh ta bắt đầu hoài nghi có phải căn nhà này không chào đón mình không?

Nghĩ lại thì cũng đúng đó. Ban đầu, Văn Tâm hình như cũng không hoan nghênh anh ta lắm. Sự xuất hiện của anh ta đối với căn nhà này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, nếu không phải trợ lý vừa hay hiểu lầm ý của mình thì giờ con mèo rừng này hẳn phải đang được nuôi ở nhà anh ta mới đúng.

Tuy mèo rừng tự thấy bản thân đẹp trai ngầu như thế, huyết thống lại còn cao quý, lý ra phải được quý trọng chứ. Nhưng Văn Tâm hiển nhiên không phải người phân biệt đối xử với mèo chỉ vì giá cả và độ quý hiếm.

Đừng nhìn bình thường mèo rừng vô tâm vô phế, thường xuyên châm chọc lừa đảo mấy con mèo trong nhà, nhưng anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng Văn Tâm đối xử với con mèo đen kia là tốt nhất. Tuy khẩu phần cơm đều giống nhau, nhưng Văn Tâm chỉ lén nấu riêng cho một mình mèo đen thôi. Phòng phân cho mèo đen cũng là lớn nhất, trong phòng còn có một cái nhà cây to thật to thiết kế thành mê cung nữa.

Đương nhiên, mèo rừng tuyệt đối không phải ghen ghét, cũng không ganh tị gì. Chỉ là… Có lẽ đây gọi là vầng hào quang đi, dù cái vầng hào quang này từ trong ra ngoài đen đến không thể đen hơn.

Nhưng anh ta kém con mèo đen kia ở điểm nào chứ?

Mèo rừng càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng cảm thấy mình không có địa vị gì trong cái nhà này cả. Anh ta đường đường là một thần đua xe, một con mèo rừng huyết thống cao quý, vậy là lại chịu ấm ức này ư? Vì vậy, thần đua xe nào đó có chỉ số thông bị hàng thấp đến cực điểm – mèo rừng quyết định, anh ta phải bỏ nhà đi!

Quyết định này đến rất đột ngột, mèo rừng thậm chí còn không định nói cho bé Ragdoll đang chơi đùa trong phòng khách một tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nó một cái, sau đó, dùng móng vuốt đẩy cửa sổ tầng một ra.

Mèo rừng nghĩ thầm: Em gái à, anh đây đi rồi, đợi anh đây tìm được người có thể chất như Văn Tâm, hoàn toàn khôi phục, lại trở về thăm mi.

Thế giới bên ngoài cửa sổ vô cùng rộng lớn, có mặt trời, có thảm cỏ xanh biếc, còn có chim non ríu rít trên cành cây.

Lúc là người, mèo rừng rất khó có cơ hội cẩn thận quan sát thế giới như vậy, sau khi biến thành mèo, đây cũng là lần đầu tiên anh ta ra đường một mình. Nhưng mèo rừng lại quên mất một chuyện quan trọng nhất, đó chính là, giờ anh ta đang là một cọc tiền di động!

Còn chưa đi xa, người đi đường đã sôi nổi đánh giá anh ta, như muốn nói mang con mèo này đi có thể bán bao nhiêu tiền đây? Dòm ngó không thì thôi, còn có kẻ quá phận dám động tay động chân nữa. Nếu không phải bản thân mèo rừng thông minh, chỉ sợ đã sớm bị bắt đi mấy lần rồi!

Không được không được! anh ta không thể là con mèo nói lời không giữ lấy lời như con mèo đen kia được. Đã nói bỏ nhà đi thì phải đi! Trừ phi Văn Tâm khóc lóc giữ lại anh ta kia, sau đó lại hứa hẹn vĩnh viễn chừa lại vị trí mép giường cho anh ta thì anh ta mới bằng lòng miễn cưỡng về. Nghĩ như vậy, mèo rừng tiếp tục kiên định quyết tâm đi xa hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-38-bo-nha-di-2.html.]

Anh ta đi rồi đi rồi lại đi, rốt cuộc cũng ra khỏi khu biệt thự đi đến một cái công viên. Người trong công viên không nhiều lắm, động vật lại rất nhiều. Mèo rừng định đi tìm một con mèo hoang hỏi đường, xem thử xung quanh đây có ai khá giả có thể chất như Văn Tâm không, đột nhiên, một con mèo quýt màu vàng cam chui ra từ bụi cây, liếc mắt nhìn anh ta.

“Cuối cùng mi cũng xuất hiện.”

“?” Có ý gì hả? Mặt mèo của mèo rừng mơ màng.

Mèo quýt hình như đang nổi giận với anh ta, hoàn toàn không muốn nhiều lời thêm nửa câu với anh ta, nhưng rất nhanh, nó đã làm một chuyện mèo rừng hoàn toàn không thể dự kiến được, nghĩ đến trọc đầu mèo cũng không thể thông suốt được. Nó ngậm một con mèo quýt con quăng cho hắn!

“Nuôi đi, ta sắp nuôi không nổi nữa rồi.”

“???” Nuôi không nổi thì đừng có sinh chớ, quăng cho tui là sao?

Nhưng không đợi mèo rừng kháng nghị, mèo quýt đã ném con xuống đất rồi nhanh chóng biến mất nhanh như hỏa tiễn.

Thân là một con mèo từng sống trong phim trường đã xem không ít kịch bản phim, mèo rừng há hốc mồm kinh ngạc. Anh ta thật sự rất muốn bỏ đi một hơi luôn, cứ coi như mình không thấy gì là được, dù sao cũng đâu phải là con anh ta đâu. Nhưng khi thấy con mèo quýt con còn chưa mở mắt mò mẫm đến bên cạnh mình, kêu meo meo mấy tiếng non nớt… Bộ dáng đáng thương vô tội kia… mèo rừng lập tức mềm lòng.

Nếu không ai chăm nó thì con mèo con nhỏ như vậy không phải sẽ c.h.ế.t ở đầu đường chứ?

_______________________

Buổi chiều, Văn Tâm đã kết thúc buổi quay sáng, đã sớm về biệt thự. Biệt thự lớn lại hơi có cảm giác trống rỗng khiến cô không quen lắm, vì vậy mới vừa vào cửa cô đã bắt đầu gọi hai con mèo giữ nhà của mình: “Em gái, Cậu ba, các con đâu rồi?”

Không có con mèo nào trả lời cô.

Văn Tâm còn đang tò mò đã xảy ra chuyện gì đã thấy mèo đen đột nhiên sửng sốt nhanh chân chạy đến một góc dưới tầng một. Văn Tâm theo sau, hóa ra hai con mèo này đều ở đây, nhưng mà…

“Mèo con ở đâu ra vậy?”

Bé Ragdoll cướp lời: “Meo meo meo!” Tui biết, là con riêng của Cậu ba mang về đó!

Mèo rừng đột nhiên có cảm giác dẫu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.

Loading...