Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 27: Đừng đánh, đừng đánh mà! (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:25:08
Lượt xem: 43
Lúc mèo rừng đột ngột chui đến, Văn Tâm đang xem kịch bản cho buổi quay đầu tiên vào thứ bảy.
Lư Tác gửi cho cô sơ yếu lý lịch của chừng một trăm tuyển thủ, mà cô phải chọn ra đồng đội thích hợp với mình trong một trăm người này. Là một kẻ mù về đua xe, kỳ thật Văn Tâm cũng không có hướng nghĩ nào cả, chỉ có thể nhìn đống lý lịch này đơn giản sàng lọc. Nhưng, sau khi mèo rừng xuất hiện thì mọi thứ lại khác rồi.
“Người này hình như không tệ, từng là quán quân toàn quốc nè.”
Toàn quốc hả? Toàn thân thì có… Mèo rừng dùng móng vuốt vô cùng ghét bỏ gãi gãi tờ lý lịch.
“Còn người này nữa, là học trò của K thần, thực lực nhất định không tệ.”
Sao tôi không nhớ mình lại có tên học trò này chứ… Mèo rừng khinh bỉ liếc tờ giấy một cái, ngoảnh m.ô.n.g với nó.
“A…”
Văn Tâm sửng sốt, đột nhiên phát hiện hình như Cậu ba đang chỉ cho mình thì phải. Kỳ thật cũng không có gì không đúng, dù sao Cậu ba cũng là người nổi tiếng trong giới đua xe, anh ta chắc chắn hiểu biết về thực lực của mấy người này hơn cô nhiều. Nhưng chẳng lẽ anh ta đã tiếp nhận sự thật mình bị biến thành một con mèo rồi sao? Mới có mấy ngày thôi mà!
“Meo?” Mèo rừng đáng yêu nghiêng đầu, kêu một tiếng.
Văn Tâm: “…”
Aaa!!! Tuy biết đây là Hoắc Khang, nhưng nhìn kỹ thì mèo rừng cũng đẹp lắm chứ? Đôi mắt to mỹ lệ mê người, khóe mắt dày đầy dã tính, còn có đôi chân dài, cả người đều mang cảm giác tràn ngập tiền… Ai quan tâm đó là Hoắc Khang hay không, có nguy hiểm hay không chứ, cứ bế lên trước rồi nói!
“Cậu ba à, con cũng hứng thú với công việc của mẹ sao?”
Văn Tâm thuận thế bế mèo rừng lên, sau đó dùng tay trộm nhéo đệm thịt màu chocolate dưới móng vuốt mèo lưng. Má! Bùm bùm! Hệt như pudding chocolate vậy! Xúc cảm tuyệt quá!
“…”
Lòng bàn chân bị tập kích bất ngờ, thân thể mèo rừng rõ ràng cứng đờ nửa giây. Nhưng nó cũng không kháng cự, không những thế, nó còn chủ động vươn một cái đệm móng khác duỗi đến trước mặt Văn Tâm, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.
Văn Tâm không khách khí mà tiếp tục nhéo: “Thật ngoan.”
Mèo rừng không nhịn được rùng mình một cái. Khi chủ động tìm đến Văn Tâm, anh ta đã chuẩn bị tâm lí “bán đứng sắc đẹp” rồi, dù sao thì mục đích cuối cùng cũng là để khôi phục lại bình thường, nhưng anh ta không thể lường trước được, cảm giác được người ta nắm đệm thịt lại là cảm giác kỳ diệu như vậy. Nói nữa thì ngại quá, nhưng mà, cũng có xíu hưởng thụ đó chứ?
Không được không được! anh ta không thể sa đọa như con Ragdoll kia được! Mèo rừng lắc lắc đầu để mình tỉnh táo lại, sau đó dùng móng vuốt vỗ vỗ lý lịch trên bàn. Tiếp tục đi.
“Cậu ba à, con muốn chơi cái này sao?” Văn Tâm bắt đầu diễn, vờ như mình bất đắc dĩ lắm, đem từng tờ lý lịch bày ra trước mặt mèo rừng: “Đây là tài liệu công việc của mẹ đó, rất quan trọng, nhưng ai bảo con lại thích chứ, thôi cứ chơi đi.” Nghĩ nghĩ, Văn Tâm lại bổ sung: “Đúng rồi, thích cái nào thì nói cho mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-27-dung-danh-dung-danh-ma-1.html.]
Vì thế, mèo rừng bắt đầu sàng chọn cho Văn Tâm. Trong số một trăm tuyển thủ trình độ không đồng đều, ngoài mình ra thì mèo rừng còn thấy có bốn tuyển thủ mà anh ta xem trọng, là ba nam một nữ.
Hàn Thuấn, nghề nghiệp lúc trước là lái xe, sự nghiệp rất ngắn, lại không có thành tích gì nổi bật, trông như đại thần vậy, nhưng lại không nhìn ra thần chỗ nào.
Kỳ Vệ Bình, một người đua xe nghiệp dư, nghề nghiệp giáo viên, lý lịch thi đấu: không.
Phí Ngôn, nghề nghiệp là lái xe, lúc trước là thành viên trong đoàn xe của Hoắc Khang, là người trông đáng tin cậy nhất, nhưng tuổi của anh ta ta hơi lớn, gần bốn mươi tuổi.
Người cuối cùng là một cô gái, Kỳ Vi. Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nóng bỏng, thay vì nói là tay đua thì khi mọi người nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ khiến người khác nghĩ lầm cô là người ban tổ chức mời đến để làm cảnh.
Mấy dòng tóm tắt giản lược này cũng chẳng có gì đặc biệt. Khi Văn Tâm gõ tên của họ vào công cụ tìm kiếm cũng không tìm ra được kết quả gì. Nhưng nếu bọn họ là tuyển thủ được K thần xem trọng… Văn Tâm yên lặng ghi tạc tên bốn người này trong đầu.
“Mẹ sẽ cố gắng tranh thủ để thu hết bọn họ vào đoàn của mẹ.”
Tin tôi đi, có bốn người này, đảm bảo đoàn xe của cô sẽ đạt hạng nhất. Mèo rừng tự tin vô cùng vẫy đuôi.
Văn Tâm âm thầm cười trộm, ngoài mặt lại vờ như không cảm kích chút nào: “Được rồi, chơi đủ rồi chứ, có đói bụng không, có muốn mẹ lấy đồ ăn vặt cho con không?”
“Meo~” Muốn.
“E hèm, vậy để khen thưởng vì sự ngoan ngoãn của con, mẹ sẽ… A?” Ý cười trên mặt Văn Tâm cương lại: “Nhóc con, sao con lại đến đây?”
Mèo đen nhìn một người một mèo, dáng vẻ như bị sét đánh. Nếu tôi không tới, có phải là mấy người còn muốn gạt tôi không?
“Ừm… Nhóc con à, con xem em trai kìa, đệm thịt của nó là màu chocolate đó.”
Văn Tâm muốn xoa dịu bầu không khí, đem đệm thịt của mèo rừng bày ra trước mặt mèo đen. Không nghĩ đến hành động này lại khiến mèo đen càng thêm tức giận, nó quét một móng đánh bay đệm thịt mèo rừng.
Xuống dưới cho ta!
Mèo rừng lại làm như không hiểu, vờ ủy khuất chui vào trong n.g.ự.c Văn Tâm.
“Meoo~” Mẹ ơi mẹ nhìn kìa, có con mèo bắt nạt con.
Mèo đen: “…”
Ha, vốn tưởng rằng con mèo rừng này chỉ là một tên hám mèo mà thôi, không ngờ anh ta lại che dấu tâm cơ sâu như vậy. Lúc trước thật không nên thả nó ra khỏi lồng sắt!