Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 23: Đi nào, mèo con~ (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-06 18:21:14
Lượt xem: 49
Cùng lúc đó, Hoắc Khang cũng đang đánh giá Văn Tâm. Đây đúng là một cái bình hoa chẳng hề biết gì về đua xe, lấy tiêu chuẩn bình hoa đánh giá cô thì cô tuyệt đối vượt tiêu chuẩn. Xinh đẹp, hoạt bát, còn có một sức hút đặc thù, khiến người khác vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Nhưng điều Hoắc Khang tò mò là sao cô ta vừa nhìn thấy mình đã nói mình là quán quân thế giới? Dù cô ta là fans cuồng nhiệt của mình thì cũng nên biết Hoắc Khang vẫn chưa hoàn thành vòng thi, hay là… Ánh mắt Hoắc Khang càng lạnh lẽo, thậm chí còn nổi lên địch ý.
Văn Tâm lại xuất hiện trước mặt Hoắc Khang, chỉnh đốn ngôn ngữ rồi nói: “K thần, mặc kệ thế nào anh đều là quán quân thế giới trong lòng tôi.”
Hoắc Khang khẽ nhíu mày: “Hửm?”
Văn Tâm thề son sắt, bắt đầu nịnh nọt: “Đương nhiên, tuy tôi mới tiếp xúc với lĩnh vực này không lâu, nhưng trong lòng tôi, anh chính là người mạnh nhất. Thành tích thi đấu năm đó quả thực đáng tiếc, chỉ là tôi cảm thấy lấy thành tích và tốc độ của anh thì nếu tham gia thi đấu thế giới, quán quân chắc chắc nắm trong tay. Tôi còn biết, kỷ lục anh sáng lập ở Matxcova đến nay còn chưa ai có thể phá được nữa…”
“Mấy lời khách sáo này đừng nói nhiều, giờ tôi đi thử xe, tôi mang mèo của cô đi đây.”
Hoắc Khang đã nghe mấy lời này đến mức lỗ tai đóng kén, hắn không chút lưu tình cắt quãng Văn Tâm, xoay người nghênh ngang rời đi. Văn Tâm bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra, còn may, không bị lộ.
Từ từ… Hoắc Khang vừa nói gì?!
Nhóc con của tôi!
_______________________
Trên đường đua của chương trình, một chiếc Ferrari màu đỏ như lửa, tốc độ nhanh như gió. Những chiếc xe khác cũng được cải tiến hoàn mỹ, nhưng so với chiếc xe này thì có vẻ hơi kém. Thậm chí, cuộc thi còn chưa kết thúc, mới chỉ ở giai đoạn xuất phát thôi mà đã vượt xa những chiếc xe khác rồi.
Đối với người xem thì cuộc đua này hoàn toàn là một bữa tiệc thị giác. Ngay cả đạo diễn Lư Tác cũng buông việc trên tay, chạy đến bên đường đua, cảm khái một phen với chiếc Ferrari màu đỏ: “Thấy không Tâm Tâm, đây là K thần, đây là sức mạnh của K thần trong giới đua xe đó! Không chỉ là áp chế bởi các linh kiện tiền tài mà kỹ thuật cũng là đứng đầu. Nếu đường đua đủ dài, hắn thậm chí còn có thể dẫn trước đối thủ một vòng nữa.”
Sắc mặt Văn Tâm tái nhợt: “Giờ tôi hoàn toàn không quan tâm mấy chuyện này…”
Lư Tác kinh ngạc: “Cái gì? Cô không phải fans của Hoắc Khang sao?” Ý ngầm là: Mới vừa rồi còn nịnh nọt anh ta nữa mà, sao giờ lại không quan tâm rồi.
“Đạo diễn, ông phải nói lại với Hoắc Khang đi, anh ta mang mèo của tôi lên xe rồi!” Văn Tâm khóc không ra nước mắt.
Lư Tác: “…”
Chiếc Ferrari màu đỏ tiếp tục bay nhanh trên đường đua. Hoắc Khang ngồi trên ghế điều khiển, cả từ đều toát ra một cảm giác thoải mái từ tận lỗ chân lông: “Thế nào mèo con, sướng không?
Sướng cái con khỉ!
Ngồi trên ghế phụ, lại bị đai an toàn buộc chặt, mèo đen hung tợn trợn mắt liếc Hoắc Khang một cái.
“Ây, tính tình cũng lớn nhỉ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-23-di-nao-meo-con-2.html.]
Hoắc Khang cười sang sảng, nhân tiện duỗi tay vuốt đầu mèo lớn: “Bỏ cô chủ của mi đi, theo tao thế nào? Sau này ngày nào tao cũng mang mi đi đua xe.”
Mèo đen không thể tránh né, tâm tình càng kém hơn.
Hoắc Khang tiếp tục ra giá, thấy mèo đen vẫn không chú ý, nhéo nhéo lỗ tai mèo đen: “Không những như vậy, mi còn có thể có xe riêng đó, một căn phòng lớn, đồ hộp đếm không hết, thế nào, điều kiện hấp dẫn không?”
Mèo đen phản ứng cực kỳ lạnh lùng, thậm chí trong mắt còn có một tia khinh thường. Chừng này mà cũng gọi là mê người, mi không hiểu hai chữ này hả?
Hoắc Khang lại không hiểu sắc mặt mèo, chỉ lo dẫm phanh từ từ lái xe đến đích: “Quyết định rồi nha, đợi lát nữa tao sẽ đi tìm cô chủ của mi thương lượng.”
Kết quả, lúc cửa xe vừa được mở, dây an toàn bật ra. Vèo một cái, mèo đen b.ắ.n ra ngoài như tên lửa, sau đó nhanh chóng tìm được Văn Tâm đang trông đợi. Văn Tâm khẩn trương ôm mèo đen lên: “Sao rồi Nhóc con, không sao chứ? Huuuu, mẹ lo cho con lắm đó, lần sau nếu gặp phải mấy ông chú kỳ quái như thế này thì phải chạy nhanh lên biết không?”
Mèo đen lắc lắc đuôi, lại đem móng vuốt ấn trên đầu Văn Tâm, ý bảo cô yên tâm.
Ông chú kỳ quái Hoắc Khang lúc này mới đi từ trên xe xuống: “Cô Văn yên tâm đi, tôi chạy không nhanh đâu, hoàn toàn trong phạm vi nó có thể thừa nhận.”
“Vậy cũng không được, nhỡ như Nhóc con bị kinh sợ thì thế nào?” Văn Tâm nghĩ mà sợ ôm mèo nhà mình, mở ra hình thức mẹ già điên cuồng lắc đầu: “Đừng thấy Nhóc con nhà tôi trông lớn, thực ra nó rất mỏng manh đó.”
Mèo đen: ??? Cô lặp lại lần nữa đi, ai mỏng manh?
Hoắc Khang cười cười: “Đã nhìn ra, mèo nhà cô đúng là một cô công chúa nhỏ.”
Cảm nhận cơn giận đang dần tích lại trong người mèo đen, Văn Tâm đang muốn phản bác, bên tai lại truyền đến những tiếng nói khẽ.
“Aaa tôi không nhìn lầm chứ, K thần cười kìa.”
“K thần không phải được xưng là sát thần mặt lạnh sao? Sao lại cười mới một người phụ nữ chứ? Chẳng lẽ anh ấy thích nữ minh tinh này?”
“Sao tôi lại thấy anh ấy thích mèo đen của Văn Tâm chứ, cô xem ánh mắt của anh ấy nhìn mèo đen kìa.”
“Đúng đúng đúng, tôi nghe nói K thần là một con sen, trong nhà nuôi rất nhiều mèo, hơn nữa còn đặc biệt thích mèo màu đen.”
Văn Tâm đột nhiên ngộ ra, hỏi: “K thần, anh không phải coi trọng Nhóc con nhà tôi chứ?”
Ý cười trên mặt Hoắc Khang càng sâu: “Aizz, bị cô phát hiện rồi. Không thể không nói, nó quả thực rất hợp với thẩm mỹ của tôi, thế nào, cô có muốn suy xét nhượng lại nó cho tôi không?”
Văn Tâm: “…”
#Hình như đột nhiên phát hiện vì sao hai Đại lão này lại mãi đánh nhau rồi#