Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 17: Sao mèo đen thì lại được? (2)

Cập nhật lúc: 2024-11-04 22:39:39
Lượt xem: 28

Trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, Văn Tâm choáng váng. Đại lão làm sao vậy, nói xỉu là xỉu à. Không có chuyện gì chứ? Hình như anh còn điều gì chưa nói thì phải?

Văn Tâm định tiến lên thăm dò hơi thở Đại lão, nhưng rất nhanh Đường Duệ đang giám sát bên ngoài vội đi vào dùng chăn bông đắp lên người Kỳ Trưng.

“Xin lỗi cô Văn, hôm nay đến đây thôi, Tổng giám đốc Kỳ cần nghỉ ngơi.” Đường Duệ hiển nhiên đã có chuẩn bị, cũng không thấy kinh hoảng.

“Ừm, không sao.” Văn Tâm thương hại nhìn Đại lão một đang hôn mê, đồng tình: “Lần sau có gì thì cứ nói tôi.”

“Cảm ơn cô Văn, tôi đưa cô về.” Đường Duệ lễ phép nói cảm ơn Văn Tâm.

“Được, làm phiền anh.” Nói rồi, Văn Tâm đi đến góc phòng, nhẹ nhàng kéo kéo lỗ tai mèo đen đánh thức nó: “Nhóc con, phải về nhà với mẹ rồi.”

Mèo đen chậm rãi mở mắt, con ngươi vàng kim không chớp mắt nhìn chằm chằm Văn Tâm. Cô nhịn không được cúi đầu hôn lên cái đầu lông xù của mèo đen một cái, nửa đùa nửa thật nói: “Đại lão không thích con, thật tốt quá.”

Động tác đứng dậy của mèo đen cứng đờ, dường như không dám tin được. Văn Tâm lại không phát hiện mèo đen khác thường, trong lòng chỉ nghĩ đến việc Đại lão không đem mèo về nuôi thật tốt quá, như vậy cô có thể tiếp tục ở cùng Nhóc con rồi. Cô mặc kệ có thể bị mèo đen cào không, lập tức vươn tay ôm mèo đen vào trong lòng.

“Ây dà, nặng quá à~” Văn Tâm oán thầm.

“Cần tôi giúp không cô Văn?” Đường Duệ chủ động vươn tay.

“Không không không, không cần, đột nhiên nghĩ tôi đã lâu chưa bế Nhóc con nhà tôi nữa.” Văn Tâm đứng dậy, dùng lực cả hai cánh tay bế mèo đen lên, ngây ngô cười hớn hở, còn ngọt ngào hơn lúc được nhận vai nữ số hai nữa: “Dù Nhóc con có lớn bao nhiêu thì vẫn là cục cưng bé nhỏ của mẹ mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-17-sao-meo-den-thi-lai-duoc-2.html.]

“…” Mèo đen chỉ cảm thấy mặt mèo nóng cả lên, may mà bây giờ là mèo, không bị mất mặt trước mặt cấp dưới.

Đường Duệ hình như cũng cảm thấy cảnh tượng này rất ấm áp, thậm chí còn chủ động muốn giúp Văn Tâm chụp một tấm ảnh. Cũng may Văn Tâm nhận thấy mèo đen xoay người cự tuyệt mới ngăn được thảm án đơn từ chức ngày mai của Đường Du phát sinh.

Đường Duệ đưa một người một mèo trở về. Kỳ thật anh ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Văn Tâm, bao gồm cả con mèo thần kỳ này của Văn Tâm và chuyện hôm nay Kỳ Trưng tìm Văn Tâm có việc gì. Nhưng xuất phát từ lòng tin vô điều kiện với Kỳ Trưng, anh rốt cuộc lựa chọn im lặng.

Chỉ là lúc cuối khi đưa Văn Tâm xuống xe, anh mới nhịn không được mở miệng: “Cô Văn, tôi hy vọng cô hiểu, Tổng giám đốc Kỳ rất quan trọng với nhiều người, chúng tôi đều hy vọng ngài ấy có thể hoàn toàn bình phục.”

Văn Tâm sửng sốt, hiểu ý cười: “Yên tâm, Tổng giám đốc Kỳ của mọi người sẽ khá lên thôi.” Tuy không biết là khi nào nhưng dựa theo tình tiết cốt truyện, anh sẽ xuất hiện một cách hoàn hảo trước mặt mọi người.

“Cảm ơn.” Đường Duệ cũng không biết vì sao, những lời này anh đã nghe nhiều người nói, nhưng từ miệng Văn Tâm cứ như có ma lực đặc thù gì, khiến người ta tin tưởng.

“Không cần cảm ơn, kỳ thật tôi cũng đâu làm được gì.” Văn Tâm nhún vai, vẫy tay tạm biệt Đường Duệ.

Đường Duệ nhìn bóng dáng Văn Tâm biến mất, sau đó mới trở lại trong xe.

_______________________

Trở lại khách sạn, việc Văn Tâm làm đầu tiên là đi tìm bé Ragdoll. Tuy bé Ragdoll có Lý Tinh Tinh chăm sóc, chắc sẽ không có vấn đề gì. Nhưng Văn Tâm không chịu nỗi xa cách, đặc biệt là lúc ở biệt thự nhà họ Kỳ bị Kỳ Trưng hỏi đến, càng thêm nhớ hơn.

Đương nhiên, trước khi tìm bé Ragdoll cô thả Nhóc con xuống, tìm chút đồ ăn vặt cho nó. Thấy Nhóc con đã ngoan ngoãn ăn, cô mới cầm đồ chơi đi gõ cửa phòng cách vách.

Không nghĩ đến còn chưa gõ cửa đã tự động mở ra, gương mặt nôn nóng của Lý Tinh Tinh xuất hiện: “Chị Tâm Tâm, cuối cùng chị cũng đã về rồi, làm sao bây giờ, Em gái vừa ăn vụng chocolate em cất trong ngăn kéo rồi!”

Loading...