Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 10: Hậu trường lớn không sợ (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:55:49
Lượt xem: 53
Hai giờ chiều.
“Khí Phi” chính thức khởi quay.
Vì là ngày đầu tiên nên tất cả mọi người trong đoàn phim, trừ vai nam chính còn đang tham gia đoàn phim khác chưa đến được, đều tập trung xem cảnh diễn.
Cảnh diễn đầu tiên là cảnh nữ chính vừa tiến cung.
Phó Lăng Huyên mặc trang phục diễn, mang trang sức đỏ rực, hệt như mỹ nhân cổ đại từ trong tranh ra. Cô ta vừa xuất hiện, mọi người không khỏi hít một hơi.
Cô ta là nữ chính bộ phim này, cũng chính là “Khí Phi”. Cô vốn là con gái một phú thương trong dân gian, vì diện mạo tuyệt mỹ nên được Hoàng Đế nhìn trúng khi đi tuần, gương mặt này của Phó Lăng Huyên làm người ta không hề hoài nghi tình tiết này.
Kế đến là nữ số hai, Văn Tâm.
Cô đóng vai chính cung Hoàng Hậu, là nhân vật hoàn toàn tương phản với vai “Khí Phi” của Phó Lăng Huyên.
Khí Phi quyến rũ, Hoàng Hậu đoan trang uy quyền; Khí Phi xuất thân thấp hèn, phụ thân huynh đệ của Hoàng Hậu đều là Đại Tướng quân chiến công hiển hách; Khí Phi không thích đọc sách chỉ thích đánh đàn, Hoàng Hậu tri thức lễ nghĩa, tinh thông lục nghệ.
Mọi người vốn nghĩ dưới vẻ đẹp của Phó Lăng Huyên thì là ai cũng sẽ bị lu mờ. Nhưng khi Văn Tâm đóng vai Hoàng Hậu xuất hiện mọi người mới ngộ ra: Hóa ra vẻ đẹp đoan trang ung dung cũng có thể động lòng người như vậy, so với nó thì sự quyến rũ không thể nào so được.
Phó Lăng Huyên nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Cũng chỉ là một khuôn mặt thôi mà.
Văn Tâm đã hoàn toàn nhập diễn. Theo kịch bản, Phó Lăng Huyên vừa vào cũng, phải đến bái kiến Hoàng Hậu. Vì có xuất thân thấp hèn, Hoàng Hậu cho rằng cô ta không hiểu quy củ trong cung nên đã phái mấy nha hoàn thủ hạ dạy cô ta lễ nghi. Nói là dạy dỗ, kỳ thật là giám thị, còn thêm giáo huấn.
Trong đầu hiện lên lời thoại đã thuộc làu làu, Văn Tâm khẽ nhếch miệng: “Gia Phi vừa vào cung, chắc vẫn chưa quen với quy củ trong cung, vừa khéo dưới trướng Bổn cung có mấy nha đầu lanh lợi, ta ban thưởng cho ngươi.”
“Tạ Hoàng Hậu ân điển.” Phó Lăng Huyên khom người hành lễ, ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười: “Chỉ là hôm trước Bệ hạ niệm tình Thần thiếp phải xa quê hương, đã ân điển cho Thần thiếp mang nha đầu hầu hạ trong nhà theo. Ý tốt của Hoàng Hậu nương nương, Thần thiếp sợ là không có phúc hưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-10-hau-truong-lon-khong-so-2.html.]
Văn Tâm nhíu mày, đổi lời thoại? Đoạn này rõ ràng phải nhận chứ. Phó Lăng Huyên nhẹ nhàng cười, trong mắt ánh lên một tia khiêu khích. Văn Tâm lập tức hiểu rõ, cười: “Muội muội đùa khéo rồi, nha đầu hầu hạ có lý nào lại ngại nhiều, cung Gia Định nuôi không hết thì Bổn cung lại lệnh Phủ Nội Vụ đổi cung khác cho ngươi.”
Phó Lăng Huyên không nghĩ đến Văn Tâm phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa còn trả được lời thoại của cô ta, sắc mặt khẽ biến: “Thần thiếp vừa vào cung, không dám phô trương xa xỉ như thế.”
“Nào có, muội muội vừa nhập cung đã dám chống đối Bổn cung, còn có gì không dám?” Văn Tâm lại hỏi cô ta.
“…” Phó Lăng Huyên cứng họng.
Hứa Thiên Hợp rốt cuộc nhìn không được nữa nổi cơn giận: “Lăng Huyên, cô làm cái quỷ gì vậy, không nhớ lời thoại sao? Có không nhớ kỹ thì cũng phải đúng ý một hai phần chứ, nói bậy bạ sửa loạn cốt truyện là sao?”
“Tôi…” Phó Lăng Huyên tức đến hốc mắt cũng đỏ. Cô ta vốn định cho đạo diễn Hứa nhìn rõ bộ mặt thật của Văn Tâm, ai biết Văn Tâm lại phản ứng nhanh như vậy, bị cô ta sửa lời thoại bất ngờ cũng đối đáp trôi chảy, ngược lại cô ta lại không tiếp diễn được.
“Có được chưa, không thì cô xuống dưới học lại lời kịch.”
Đạo diễn Hứa cau mày. Ông ta làm đạo diễn không ngại diễn viên tự phát huy bất ngờ, nhưng tiền đề là diễn viên có thể tự xử lý gọn gẽ, không được ảnh hưởng đến cốt truyện.
Phó Lăng Huyên đã hợp tác với ông ta vài lần, ông ta còn tưởng năng lực của cô ta không có vấn đề. Không nghĩ tới Phó Lăng Huyên đột nhiên tụt lại, ngược lại cô Văn Tâm mà ông ta vốn không xem trọng biểu hiện lại tốt ngoài dự kiến.
Phó Lăng Huyên nổi giận đùng đùng làm gì có tâm trạng diễn tiếp, hơn nữa đối thủ còn là Văn Tâm, càng làm cô ta thêm nóng nảy. Cô ta thừa dịp này xuống đài trước, muốn nghỉ ngơi một chút để bình ổn tâm trạng, bình tĩnh bình tĩnh, cách này không được thì dùng cách khác.
Đột nhiên…
“A! Cái gì vậy!”
Một con chuột màu đen lớn chừng mười mấy centimet không biết từ khi nào xuất hiện trước mặt Phó Lăng Huyên. Con chuột vẫn còn sống, cả người run bần bật cứ như vừa gặp phải chuyện gì ghê rợn lắm.
Chỉ chốc sau, mèo đen lớn không biết từ đâu thảnh thơi đi ra. Đôi mắt màu vàng kim dựng lên liếc con chuột một cái, lập tức, chân chuột run run bò hướng dưới chân Phó Lăng Huyên, càng lúc càng gần.
Trước mắt Phó Lăng Huyên tối sầm, thiếu chút nữa bị dọa ngất.