Quý Ngộ Phong khựng một chút, “Chúng thực sự hợp tác với một cách nghiêm túc.”
“ những quyền lợi các đưa , chỉ thấy là tính toán chi li.” Bùi Dữ qua mấy bản thiết kế bàn, “Ai cũng dị năng hệ lôi quý hiếm cỡ nào, cả thế giới chỉ một . Với những thứ các đề nghị, chỉ thể xem như phí gia nhập thôi.”
Ôn Xu nhỏ giọng , “Em mà! Bây giờ là họ cần , chứ cần họ, đúng ?”
Bùi Dữ dịu giọng một chút, “ . Ngoài , mấy chuyện như tham gia chiến đấu, cứu hộ gì đó, mấy cái đó tính giá riêng.”
Quý Ngộ Phong từng thấy cuộc đàm phán nào khó như , cảm thấy như chặt c.h.é.m một cú đau điếng, nhưng nghĩ thì cũng thấy hợp lý.
Hơn nữa, Bùi Dữ còn nhắc đến chuyện viện nghiên cứu… Cái đó thì đúng là thật, thể cãi .
căn cứ bọn họ từng thí nghiệm . Dị năng giả đến đó, chỉ để nghiên cứu dị năng mà thôi.
Một khi viện nghiên cứu trong căn cứ, thì chắc chắn tránh khỏi việc nghiên cứu năng lực dị năng.
Quý Ngộ Phong thể chấp nhận việc khác bôi nhọ hình ảnh căn cứ, nghiêm giọng : “Anh cũng tính cách của căn cứ bên từ tới giờ thế nào . Ai cũng ranh giới đạo đức, chúng từng thí nghiệm , chuyện đó là điều tuyệt đối thể xảy .”
Bùi Dữ thẳng thắn: “Anh mấy câu đó thấy tin tưởng. Dưới cảnh vật tư khan hiếm như bây giờ, tin con thể bất cứ chuyện gì.”
Nói đến đây, Quý Ngộ Phong ngược bình tĩnh hơn.
Anh nghiêm túc hỏi: “Nếu các gia nhập căn cứ chúng , thì điều kiện là gì?”
Bùi Dữ đáp: “ xem thực lực thật sự của căn cứ các . Giữa các và căn cứ Vị Lai đang ngày càng căng thẳng, sớm muộn gì cũng sẽ nổ chiến tranh, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nếu các thể thể hiện thực lực trong cuộc chiến, sẽ cân nhắc .”
Hiện tại căn cứ bên chính phủ còn xây xong nhà ở.
Còn đang rối như tơ vò mà thu hút dị năng giả mạnh về đầu quân.
Chiến tranh thì sắp bùng nổ, phúc lợi đưa là mấy tờ giấy hứa hẹn suông.
Quý Ngộ Phong uống ngụm nước, : “ hiểu . Mong là cuộc chuyện hôm nay ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng .”
Lúc nãy là đại diện cho căn cứ, còn bây giờ là đại diện cho chính bản .
Nói thật thì chẳng ai đắc tội với một dị năng giả hệ lôi cả.
Bùi Dữ cũng , “Không .”
Phía bên căn cứ chính phủ đang bận rộn. Quý Ngộ Phong hết những gì cần , thêm vài phút nhanh chóng rời .
Ôn Xu khỏi, lập tức ngả dài sofa.
“Hồi nãy chuyện căng thật luôn,” cô vung tay vung chân , “Kiểu như sắp đ.á.n.h đến nơi nhưng kìm .”
Bùi Dữ bật , “Không đ.á.n.h .”
“Đi thôi,” đưa tay về phía cô, “Em xem mấy Cẩn Hành đang chặt cây đến ?”
Ôn Xu nắm tay dậy, “Muốn chứ, Tiểu Bình Quả cũng theo.”
Lúc Bùi Dữ đang chuyện với Quý Ngộ Phong, Tiểu Bình Quả co ở góc sofa, lim dim ngủ.
Bùi Dữ lấy túi giữ ấm , “Mang ít đồ ăn qua cho họ.”
“Là gì ?” Ôn Xu ghé sát , “Là kẹo hạnh nhân do Cẩn Hành … Em cũng ăn!”
Bùi Dữ sợ cô ăn nhiều đồ ngọt hư răng, nên chọn cho cô một viên nhỏ, cẩn thận buộc túi .
Anh nắm tay cô, “Đi nào.”
Hai một mèo về phía khu rừng. Trên đường họ gặp vài dị năng giả từ căn cứ Vị Lai và phía căn cứ chính phủ.
Từ khi phía chính phủ bắt đầu xây căn cứ ở thành phố Kim Bảo, tới đây chặt cây, đào đất mang về dùng.
Lúc đầu chỉ bên chính phủ, đó bên căn cứ Vị Lai chuyện nên cũng kéo tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-260-cau-dung-la-nguoi-tot-that-day.html.]
Hai bên đang âm thầm tranh giành tài nguyên.
Khu núi rừng thuộc vùng ai quản lý, ai cũng thể . vì nể mặt Bùi Dữ nên họ cũng dám tới. Chặt cây thì cũng chỉ dám sâu trong rừng, khu bên ngoài vẫn để cho nhóm Ôn Xu.
“Chào Ôn tiểu thư, buổi chiều vui vẻ.”
Ôn Xu thấy tiếng, tò mò đầu , nhưng chào nhanh mất hút.
Họ chào, nhưng dám chào trực tiếp, nên xong là lủi mất.
Bùi Dữ : “Kệ họ , cứ lo đường .”
“Em vẫn đúng đường mà,” Ôn Xu cúi đầu, chậm hơn nửa bước, giẫm lên cái bóng của , “Anh chậm chút, em giẫm trúng!”
Bùi Dữ bèn chậm .
Cứ chậm rãi, cuối cùng cũng đến nơi.
Trời thì lạnh, nhưng chặt cây là việc mất sức. Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã cởi áo khoác, chỉ mặc áo len bên trong.
Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả chạy , “Cẩn Hành! Em dẫn Tiểu Bình Quả tới thăm nè!”
Vòng ngoài chỉ vài bọn họ, mấy khác sâu trong rừng .
Cố Cẩn Hành lúc chặt cây thì tháo kính nên mờ mắt, “Xu Xu? Sao tới nhanh ?”
Mới chặt hai cây.
Bùi Dữ lưng : “Đem đồ ăn đến cho .”
Tiêu Dã vẫn ngừng tay: “Là đồ ăn gì thế? mới chặt hai cây, đói .”
“Kẹo hạnh nhân nè,” Ôn Xu l.i.ế.m môi, “Anh ăn thì phần của em ăn luôn nhé?”
Tiêu Dã thích ăn ngọt, liền do dự: “Chừa cho một viên nha?”
“Không cần ,” Bùi Dữ đưa hẳn túi cho họ, “Hai chia ăn, Xu Xu ăn , cần chừa phần cô .”
Ôn Xu bằng ánh mắt đầy mong chờ.
Bùi Dữ gõ nhẹ lên đầu cô, “Lúc khỏi nhà ăn , hôm nay ăn nữa.”
Tiêu Dã thấy cô , cũng mất hết hứng ăn.
Cố Cẩn Hành , “Bùi Dữ, là thu bớt đống gỗ ?”
Bùi Dữ gật đầu, “Ừ.”
Trong lúc thu dọn gỗ, Tiêu Dã vội vẫy tay với Ôn Xu.
Ôn Xu lập tức chạy chỗ .
Tiêu Dã cũng dám cho cô nhiều, chỉ đưa một viên, “Mau ăn , đừng để Bùi Dữ phát hiện.”
Ôn Xu ngoan ngoãn gật đầu, nhét cả viên miệng, lẩm bẩm : “Tiêu Dã, thật đó.”
Tiêu Dã ngượng, “Hehe.”
Hai âm thầm thực hiện “giao dịch bí mật” , ngờ hai còn đều thấy hết, chỉ là giả vờ thôi.
Kẹo hạnh nhân dẻo và khó nhai, nên khi Bùi Dữ thu xong gỗ , Ôn Xu vẫn ăn xong, chỉ ngậm trong miệng.
Thấy má cô phồng lên như hamster, bật nhưng vạch trần.
Bùi Dữ liếc Tiêu Dã đang chột , tên vội vàng cúi đầu dọn lá cây, dám .
Bùi Dữ : “Bọn dạo quanh đây chút, lát nữa .”
Tiêu Dã đáp nhanh lạ thường: “Ok luôn!”