Kể từ khi đạt thỏa thuận chung để đối phó với Liễu thị, hai vẫn luôn chờ đợi thời cơ. Chỉ là Liễu thị gần đây thuận lợi, việc đặc biệt cẩn thận, nên họ vẫn tìm cơ hội tay.
“Trong phủ xảy chuyện gì ?” Vân Mạt đoán một hồi, tiện tay túm lấy một tiểu nha hỏi.
Tiểu nha thấy là Vân Mạt, vội vàng trả lời: “Thưa đại tiểu thư, Tô di nương sảy thai, Hầu gia lệnh cho bọn nô tỳ đến Thủy Nguyệt Các hầu hạ.”
Tô thị quả nhiên tìm cơ hội tay.
Vân Mạt buông tiểu nha , bảo Vô Niệm đưa Vân Hiểu Đồng về Kiêm Gia Các, còn thì dẫn Vô Tâm về phía Thủy Nguyệt Các.
Thủy Nguyệt Các bao trùm trong một bầu khí u ám. Tiếng của Tô thị ngừng vọng từ căn phòng lầu hai. Nha , bà v.ú bưng từng chậu nước m.á.u loãng ngoài, ai nấy đều bận đến tối tăm mặt mũi.
“Hầu gia, chủ cho con của chúng ! Sáng nay, nó còn khỏe mạnh trong bụng , mà bây giờ còn nữa.” Tô thị sắc mặt trắng bệch giường, tay vuốt ve chiếc bụng phẳng lì, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Vân Hãn Thành bộ dạng của nàng, liền ôm nàng lòng.
“Sao sảy thai? Các ngươi chăm sóc Tô di nương thế nào?”
Hắn chỉ lệnh giam lỏng Tô di nương, chứ hề để hạ nhân bạc đãi, cắt xén chi phí ăn mặc của nàng.
“Chỉ trong một thời gian ngắn, Tô di nương gầy đến thế ? Lũ tiện nô các ngươi chăm sóc thế nào?” Thấy cằm Tô di nương gầy nhọn hoắt, Vân Hãn Thành đau lòng thôi, liền mắng nhiếc đám nha hầu hạ trong Thủy Nguyệt Các một trận.
“Hầu gia, đừng trách các nàng . Đều là của , bảo vệ đứa con trong bụng.” Tô thị cắn chặt đôi môi ngọc, đến mức trắng bệch, trông càng thêm yếu ớt.
Bích Vân quỳ sụp xuống đất, dập đầu chân Vân Hãn Thành, “Hầu gia, chủ cho Tô di nương ạ.”
“Tô di nương, cho dù trách cứ con, hôm nay, nô tỳ cũng sự thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-952.html.]
“Bích Vân, ngươi… khụ khụ.” Tô thị vùng vẫy trong lòng Vân Hãn Thành, dường như ngăn cản Bích Vân, nhưng cử động, nàng ngã oặt lòng .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Vân Hãn Thành ôm chặt nàng, ánh mắt dán chặt mặt Bích Vân, “Tô di nương chịu oan ức gì, ngươi cứ . Nếu Tô di nương thật sự oan, bổn hầu sẽ tự chủ cho nàng.”
“Đa tạ Hầu gia.” Bích Vân dập đầu xuống sàn một cái mạnh, “Lần , Tô di nương ốm nghén, ăn chua, liền sai nô tỳ đến nhà bếp lớn xin ít canh mơ. Thế nhưng, ở nhà bếp lớn căn bản chịu cho, còn Tô di nương là đang chịu tội, tư cách uống nước mơ, mắng chửi khó . Lần đó, Tô di nương ăn ngon, còn nôn mửa, nên mới gầy thành thế …”
“Láo xược!” Vân Hãn Thành tức giận gầm lên.
Tô thị yếu ớt tựa n.g.ự.c , yếu ớt : “Hầu gia, đây đều là chuyện nhỏ. Mạng của hèn mọn, uống nước mơ cũng , đừng tức giận mà hại .”
“Bích Vân, ngươi tiếp .” Tô thị càng như , Vân Hãn Thành càng đau lòng.
Nếu lệnh của Liễu thị, đám ở nhà bếp lớn dám càn như .
Vân Hãn Thành tức giận hiện rõ mặt. Đồng tử Tô thị loé lên một tia âm hiểm. Ở góc mà Vân Hãn Thành thấy, nàng nháy mắt với Bích Vân.
Bích Vân cắn môi, tiếp: “Hầu gia, Tô di nương… Tô di nương là do mặc bộ đồ xuân mà phu nhân sai mang tới nên mới sảy thai.”
Khi nàng , mặt lộ vẻ hoảng sợ, cử động và ngữ khí đều đúng chỗ, khiến Vân Hãn Thành thể tin.
Liễu thị hành sự đặc biệt cẩn thận, trong thời gian hề sai mang đồ đến Thủy Nguyệt Các. Mãi cho đến khi xuân về hoa nở, thời tiết dần ấm lên, theo lệ thường chuẩn đồ xuân cho trong phủ, bà mới sai nha mang mấy bộ đến Thủy Nguyệt Các.
“Bích Vân, ngươi bậy bạ gì đó!” Tô thị trừng mắt Bích Vân, lạnh giọng quát, “Phu nhân thể hại con của ? Con sinh , phu nhân chính là cả của nó.”
Bích Vân liên tục dập đầu với Tô thị, phối hợp với lời quát mắng của nàng, vội vàng nhận sai, “Là nô tỳ sai , xin di nương tha tội.”
Tô di nương yếu ớt phất tay, “Ngươi lui . Nhớ kỹ, đừng bậy như nữa.”
“Vâng.” Bích Vân dậy, cúi đầu lui sang một bên.