Liễu thị hiệu, nha mang ống nhổ . Bà lúc mới cúi xuống cạnh Vân Thiên Kiều, thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, bèn đưa tay sờ lên trán nàng, lập tức rụt tay về.
“Sao nóng thế ! Người …”
“Mẫu , đừng mời đại phu, thể mời đại phu.” Vân Thiên Kiều Liễu thị định sai mời đại phu, trong lòng hoảng hốt, vội vàng ngăn .
Vân Thanh Hà nghi hoặc, “Tam , bệnh nặng thế , mời đại phu?”
Nếu thể mời đại phu, nàng sớm sai Thu Hỉ mời .
“Các ngươi lui hết .” Liễu thị cảm thấy điều bất thường ở Vân Thiên Kiều, phất tay lệnh cho đám nha bà v.ú trong phòng lui ngoài, đó mới nghiêm mặt chằm chằm Vân Thiên Kiều, “Thiên Kiều, con thật , rốt cuộc là chuyện gì?”
Nôn mửa, sốt cao, đây chẳng là triệu chứng của thai nghén ban đầu ?
Vân Thiên Kiều thể giấu Liễu thị, bèn cắn môi, đành thật, “Mẫu , con lẽ… thai.”
Lời như sét đánh ngang tai, vang dội trong lòng Liễu thị và Vân Thanh Hà.
Sắc mặt Liễu thị đại biến, bà nắm chặt cánh tay Vân Thiên Kiều, nghiêm giọng hỏi, “Đứa bé là của ai?”
Cánh tay Vân Thiên Kiều đau điếng, nhưng sắc mặt đáng sợ của Liễu thị, nàng cũng dám kêu ca, “Mẫu …”
Liễu thị tức đến đầu óc cuồng, khí huyết dâng trào, nếu đang , lẽ vững.
Đứa con gái bà khổ công bồi dưỡng mười mấy năm, cứ thế mà mất trong sạch.
“Nói, đứa bé là của ai?”
“Là… là của thế tử Ninh Quốc hầu phủ, Bắc Cung Tuấn.” Vân Thiên Kiều nghiến răng trả lời. Nhắc đến Bắc Cung Tuấn, đôi mắt nàng ngập tràn căm hận, chỉ lăng trì gã đàn ông đó thành trăm mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-933.html.]
Liễu thị lảo đảo, suýt chút nữa vững.
“Thế tử Ninh Quốc hầu phủ Bắc Cung Tuấn cưới v.ú nuôi của Hoàng thượng là Từ thị, chuyện ai mà . Hoàng thượng còn hạ thánh chỉ, cho phép Bắc Cung Tuấn nạp . Con mang thai con của , con bảo đây…”
Liễu thị đau đớn tột cùng, hai tay ôm lấy ngực.
Vân Thiên Kiều níu lấy áo Liễu thị, vẻ mặt cầu khẩn, “Mẫu , đứa bé , con thể giữ, tuyệt đối thể giữ! Con giống như con tiện nhân Vân Mạt , đời phỉ nhổ. Mẫu , giúp con với.”
Liễu thị đè nén cơn giận, bình tĩnh , ánh mắt chằm chằm mặt Vân Thiên Kiều, “Chuyện , còn ai khác ?”
“Không .” Vân Thiên Kiều lắc đầu quầy quậy.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Người nàng cưỡng bức chỉ Thu Cầm, mà Thu Cầm chết. Về phía Bắc Cung Tuấn, tuyệt đối dám , nếu sẽ là kháng chỉ, Từ thị cũng sẽ tha cho .
Liễu thị suy nghĩ một lát, trầm giọng : “Kế hoạch bây giờ là bỏ đứa bé .”
“Mẫu , Tam , chúng thể giữ đứa bé .” Vân Thanh Hà đột nhiên lên tiếng. Nghe nàng , cả Liễu thị và Vân Thiên Kiều đều sững sờ, khó hiểu nàng.
“Nhị tỷ tỷ, tỷ gì ?” Vân Thiên Kiều trừng mắt, thể tin nổi, “Đứa bé nếu sinh , danh tiếng của sẽ hủy hoại.”
“Tam , đừng kích động, hết .” Vân Thanh Hà vẻ mặt trấn tĩnh, “Muội , chúng , ai cha đứa bé là Bắc Cung Tuấn chứ.”
Đầu óc Vân Thiên Kiều bì với Vân Thanh Hà, nàng , chút mơ hồ.
Ngược , Liễu thị là khôn khéo, chút manh mối. Bà dời ánh mắt khỏi Vân Thiên Kiều, sang Vân Thanh Hà, “Thanh Hà, ý con là tìm cho đứa bé một cha khác?”
“Vâng.” Vân Thanh Hà gật đầu, “Mẫu , sai ai mua thuốc phá thai cho Tam lúc cũng .”
Điểm , Liễu thị đồng tình. Không ai thể đảm bảo cử mua thuốc phá thai sẽ tiết lộ chuyện ngoài. Quan trọng nhất, bà cảm thấy Vân Thanh Hà ý hơn.
Vân Thanh Hà đảo mắt, về phía Vân Thiên Kiều, “Tam , gả Nhiếp Chính Vương phủ ?”