“Gõ cái gì mà gõ, sáng sớm tinh mơ, còn để ngủ .” Nhìn cánh cổng sắp sập của nhà , Thu Nguyệt tức giận bốc hỏa, lên , "két" một tiếng, mở cổng .
“Mã Lưu Tử, hỏng cổng nhà tao, mày đền ?” Mấy ngày nay theo Vân Mạt, lá gan của Thu Nguyệt lớn hơn ít. Không đợi Mã Lưu Tử mở miệng, cô chống nạnh, gầm lên một tiếng như sư tử.
Cửa Thu Nguyệt bất ngờ mở , Mã Lưu Tử đ.ấ.m hụt một cú, chúi về phía , suýt nữa ngã sấp mặt.
“Tao phỉ, con nhóc nhà họ Thu, cái cổng rách nhà mày đáng giá mấy đồng? Dùng lót hố xí còn chê mục.” Mã Lưu Tử vững , tàn nhẫn lườm Thu Nguyệt một cái, xắn tay áo lên, định tay với cô.
Thu Nguyệt chống nạnh, hất cằm, vẻ mặt sợ hãi: “Ồ, nào, còn đánh ?”
“Ồn ào cái gì, cút sang một bên.” Tên nha dịch đầu đàn thấy Mã Lưu Tử xắn tay áo, liền sang mắng một trận.
Bị mắng, Mã Lưu Tử lập tức xìu xuống, âm thầm nghiến răng, phục lườm Thu Nguyệt một cái, cúi đầu lui sang một bên.
“Này cô gái, thấy ? Thấy thì báo cáo ngay, nếu , che giấu tội phạm là trọng tội đấy.” Tên nha dịch đầu đàn mắng xong Mã Lưu Tử, mặt mày hung dữ đưa bức họa cho Thu Nguyệt xem.
Thu Nguyệt , thấy trong tranh mặc đồ đen, nửa mặt che khăn, liền lắc đầu, cũng khách sáo: “Quan sai đại ca, nhà chỉ ba , sân nhỏ một khoảnh, liếc mắt là thấy hết, tội phạm , các tự xem .”
“Nguyệt , chuyện gì ?” Hạ Cửu Nương mặc xong quần áo cửa, thấy ngoài sân mấy nha dịch mặt mày hung dữ, lo lắng hỏi con gái.
Thu Nguyệt đầu thấy , : “Mẹ, chuyện gì lớn , đừng lo, mấy vị quan sai đang lục soát tội phạm thôi.”
Thu Thật khập khiễng sân, lúc thấy lời của Thu Nguyệt, trong lòng cũng lo lắng, vội vàng giải thích với các nha dịch: “Mấy vị quan sai đại ca, gia đình chúng ba đều là nông dân tuân thủ pháp luật.”
“Vào xem thử.” Tên nha dịch đầu đàn để ý đến Thu Thật, lạnh lùng quét mắt sân, hiệu cho Mã Lưu Tử và đám bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nguoi-vo-bi-bo-roi-lam-giau/chuong-89.html.]
Mấy nhận hiệu lệnh, nhanh chóng xông sân nhà họ Thu, một trận loảng xoảng, lục lọi khắp nơi, nhưng phát hiện gì.
Động tĩnh bên sân nhà họ Thu truyền sang nhà tranh bên cạnh. Vân Mạt cảnh giác mở mắt, thấy nhóc còn đang cuộn tròn trong chăn ngủ say, cô nhanh nhẹn xoay xuống giường, giày .
Trong chuồng lừa, Vân Dạ mở mắt, trong mắt lộ ánh sáng sắc bén, vẻ mặt đề phòng.
“Mấy tên nha dịch đó, là đến tìm ?” Vân Mạt bước nhanh đến chuồng lừa, tiếng bước chân dần đến gần ngoài hàng rào tre, vẻ mặt căng thẳng Vân Dạ.
Vân Dạ nhíu mày, lắc đầu: “Không chắc.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cứu một đàn ông mất trí nhớ về, thật là phiền phức đau đầu. Vân Mạt hung hăng vỗ trán, trực giác chuyện . “Ngoan ngoãn ở đây, lát nữa, cái gì cũng , đừng gây chuyện cho .”
“Ừm.” Vân Dạ nhàn nhạt gật đầu, Vân Mạt, ánh mắt sắc bén hiểu biến mất, đó là một sự tin tưởng.
Vân Mạt xoay , cầm một cây củi, từ góc tường đào một đống phân gà, đó nhắm thẳng mặt Vân Dạ.
“Làm gì ?” Vân Dạ thấy đống phân gà như bùn, dày một trận cuộn trào.
“Muốn yên thì đừng động đậy.” Tiếng bước chân ngoài sân càng ngày càng gần, Vân Mạt thời gian giải thích, tóm lấy cánh tay Vân Dạ, trát loạn xạ phân gà lên mặt .
Phân gà như bùn trét lên mặt, trông như bệnh nặng, da dẻ lở loét. Nửa mặt Vân Dạ quấn băng gạc, nửa mặt trát đầy phân gà, bộ dạng càng thêm thảm nỡ .
“Đồ đàn bà, cô thể ghê tởm hơn một chút ?” Dạ dày Vân Dạ cuộn trào dữ dội, cố nén lắm mới nôn .
“Chê ghê tởm , nhưng cũng cách nào khác.” Vân Mạt khuôn mặt thảm nỡ của , thản nhiên . “Nói chừng, còn cảm ơn con gà nhà hàng xóm chạy qua đây để mấy cục phân cứu mạng đấy.”